Kiếp Này Anh Hối Hận Tôi Từ Bỏ

Chương 7

10

 

Tại sao những người này cứ lần lượt đến dây dưa với tôi thế này?

 

Tôi đã tự hỏi mình câu này không biết bao nhiêu lần.

 

Thấy Thẩm Thiền đứng trước cửa, tôi kinh ngạc đến mức ngây người ra một lúc lâu.

 

"Không phải cô không nhìn thấy sao?"

 

Cô ta cười khẩy: "Loại đàn bà ngốc nghếch như cô, tôi thật không hiểu Ôn Húc nhìn trúng cô ở điểm nào."

 

Nhìn trúng tôi?

 

Cô ta tiếp tục: "Thật ra mắt tôi vẫn tốt, mua chuộc vài bác sĩ thì có gì khó."

 

Tôi nhìn vẻ mặt ngông cuồng của cô ta mà hận không thể xé xác cô ta ra.

 

Cô ta chẳng hề sợ hãi: "Húc luôn ở bên cô, hoàn toàn quên mất tôi mới là vị hôn thê của anh ấy, chỉ có gia thế của tôi mới xứng với anh ấy!"

 

Nói xong, cô ta liếc xéo tôi một cái.

 

"Loại thôn phụ quê mùa như cô nên ở mãi trong núi, đừng có chạy lung tung ra ngoài..."

 

Cô ta vẫn tiếp tục nói, tôi không thể chịu đựng thêm được nữa, như phát điên nhào tới túm lấy cô ta, vung tay loạn xạ.

 

"Chính là cô, chính vì cô giả mù, mới hại mắt tôi thành ra thế này!"

 

"Cô đang nói nhảm gì vậy?"

 

Cô ta ngơ ngác không hiểu, tôi cũng chẳng buồn quan tâm.

 

Tôi và Thẩm Thiền xô xát, tiểu Phương thấy vậy vội chạy đến can ngăn, cảnh tượng trở nên vô cùng hỗn loạn.

 

Vị đại tiểu thư kia bị tôi giật cho rụng không ít tóc, trông thật thảm hại.

 

Chỉ là dù tôi đang mang thai, nhưng lại ngày càng gầy yếu, không địch lại cô ta nên vẫn lãnh trọn một cú đá của Thẩm Thiền.

 

Tôi đau đớn ngồi thụp xuống, Thẩm Thiền nhìn thấy bụng tôi hơi nhô lên thì sợ hãi che miệng: "Cô có thai rồi? Của ai vậy?"

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận