Khi Tình Yêu Đến Quá Muộn
Chương 8
(8)
Lâm Duy cầm cuốn nhật ký trong tay, lòng anh rối bời, đôi tay run rẩy.
Đây là cuốn nhật ký mà Tiểu Anh đã viết trong những ngày cuối cùng.
Lúc đó, cô đã biết bệnh tình của mình không thể cứu vãn, nhưng cô vẫn cố gắng sống một cách bình thản, để không làm ai phải lo lắng.
Khi anh mở từng trang sách, từng chữ viết, từng dòng cảm xúc mà Tiểu Anh đã ghi lại, trái tim anh như bị bóp nghẹt.
"Ngày hôm nay, tôi cảm thấy thật mệt mỏi. Cơn đau ngày càng dữ dội, nhưng tôi không thể để anh biết. Anh đã quá mệt mỏi vì tôi rồi. Tôi không muốn làm anh thêm lo lắng. Anh vẫn còn cả một cuộc đời phía trước, tôi không thể để mình làm gánh nặng của anh."
Lâm Duy nhắm mắt lại, những lời đó như một cú tát vào mặt anh.
Anh không thể nào ngờ được, trong khi anh thờ ơ, đi tìm niềm vui tạm bợ, Tiểu Anh vẫn yêu anh vô cùng, đến mức không muốn làm anh phải lo lắng.
"Ngày mai là một ngày mới. Tôi sẽ cố gắng dậy sớm, mặc đồ thật đẹp, và cười thật tươi khi gặp anh. Tôi không muốn anh thấy tôi yếu đuối. Anh đã phải chịu quá nhiều rồi. Nếu tôi có thể, tôi chỉ muốn anh nhớ đến tôi như một người con gái mạnh mẽ, không phải là người bệnh tật."
Lâm Duy thở hắt ra, không thể đọc tiếp nữa.
Anh rơi nước mắt, nhưng không thể ngừng được.
Anh nhớ lại những lần Tiểu Anh cười trong khi cơ thể cô yếu đi từng ngày, nhớ lại ánh mắt cô cố giấu đi sự đau đớn trước khi anh rời bỏ cô.
Khi anh đặt cuốn nhật ký xuống, mọi thứ xung quanh như ngừng lại.
Anh đã làm gì trong suốt thời gian qua?
Anh đã bỏ đi khi cô cần anh nhất, để giờ đây cô ra đi trong cô đơn.