Khi Tình Yêu Đến Quá Muộn
Chương 4
(4)
Ngày hôm ấy, trời âm u, những đám mây xám kéo dài khắp bầu trời.
Mỗi khi cửa phòng bệnh mở ra, một làn gió lạnh lẽo lại len lỏi vào.
Tôi ngồi trên giường bệnh, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng không cảm nhận được sự mát mẻ.
Tâm trạng tôi chỉ còn lại sự trống rỗng.
Cánh cửa phòng lại mở, nhưng lần này là tiếng bước chân quen thuộc của Lan – bạn thân tôi từ hồi đại học.
Cô ấy bước vào với nụ cười tươi tắn, nhưng ngay khi nhìn thấy tôi, nụ cười ấy lập tức biến mất, thay vào đó là ánh mắt đầy lo lắng và xót xa.
“Tiểu Lan...”
Tôi gọi tên cô ấy, giọng nghẹn đi.
Cô ngồi xuống bên giường, nắm lấy tay tôi.
“Tớ nghe nói chuyện của cậu. Sao cậu không nói cho tớ biết?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận