Khi Tình Yêu Đến Quá Muộn

Chương 5

(5)

Mỗi sáng thức dậy, tôi đều cảm nhận rõ rệt sự yếu đuối trong cơ thể.

Những cơn đau nhức ngày một nặng nề hơn, nhưng tôi vẫn không muốn để mình bị cuốn vào những suy nghĩ tiêu cực.

Thời gian còn lại không nhiều, tôi biết, nhưng tôi sẽ không để nó trôi qua trong sự buồn bã, tủi thân.

Lan vẫn đến thăm tôi mỗi ngày.

Cô ấy không hề bỏ cuộc, luôn cố gắng mang lại cho tôi những nụ cười, những khoảnh khắc nhẹ nhàng, dù tôi biết cô ấy cũng đang cố gắng kìm nén nỗi đau của chính mình.

Tôi không muốn cô ấy phải lo lắng về tôi, nên chỉ có thể cười, dù nó rất khó khăn.

Hôm nay, tôi không muốn gặp ai, chỉ muốn một mình.

Tôi ngồi bên cửa sổ bệnh viện, nhìn những tia nắng yếu ớt chiếu xuống, chiếu vào những chiếc lá xanh tươi đang đung đưa trong gió.

Cuộc đời này thật đẹp, mặc dù tôi biết mình sẽ không còn cơ hội để tận hưởng nó lâu dài nữa.

Cũng có thể, cuộc đời chỉ đẹp với người khác, trừ tôi.

Tôi thiếu thốn tình cảm, ba mẹ ly hôn từ bé, bị bạn trai ruồng bỏ sau bốn năm bên nhau, thời gian sống còn lại không nhiều, tôi chỉ có duy nhất Lan làm điểm tựa.

Tôi thật thảm hại.

Bỗng dưng, tôi nhớ đến những ngày hè khi còn là học sinh.

Mùa hè đó, tôi và anh ấy đã cùng nhau ngắm mặt trời lặn, cùng nhau đi dạo dưới tán cây phượng đỏ, đùa giỡn như những đứa trẻ.

Mọi thứ đều rất đẹp, rất ngọt ngào, và có lẽ tôi đã ngây thơ tin rằng chúng ta sẽ mãi như vậy, mãi bên nhau.

Nhưng rồi thời gian trôi qua, và tôi chỉ có thể giữ lại những kỷ niệm đó.

Tôi không còn hối tiếc, vì ít nhất tôi đã yêu anh ấy bằng tất cả trái tim mình.

Và bây giờ, khi chỉ còn lại những tháng ngày ngắn ngủi, tôi chỉ muốn sống thật nhẹ nhàng, thật bình yên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận