Khi Tình Yêu Đến Quá Muộn
Chương 2
(2)
Thời gian trôi qua, nhưng mọi thứ dường như vẫn đứng yên.
Mỗi buổi sáng tôi thức dậy, căn phòng bệnh viện vẫn lạnh lẽo, và anh vẫn ở đó, lặng lẽ bên tôi như một bóng hình xa lạ.
Anh chăm sóc tôi như thể là nghĩa vụ, ánh mắt anh vẫn như thường khi – đang tìm kiếm một lý do để không phải ở lại.
Ngày qua ngày, tôi vẫn đi kiểm tra, vẫn phải đối mặt với những cơn đau đớn không ngừng.
Tôi cố gắng nở nụ cười mỗi khi anh nhìn tôi, nhưng trong lòng, tôi biết, không có gì còn lại giữa chúng tôi.
Anh đã thay đổi, không còn những buổi tối ngồi bên nhau kể chuyện, không còn những lần anh đùa giỡn để tôi quên đi nỗi đau.
Một ngày, khi tôi tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, tôi nhận thấy anh không có mặt.
Tôi ngồi dậy, lo lắng, một cảm giác bất an ùa đến.
Anh đâu rồi?