Khi Tình Yêu Đến Quá Muộn

Chương 7

(7)

Lâm Duy đứng trong căn phòng, bàn tay siết chặt chiếc điện thoại, đôi mắt đượm buồn.

Mới chỉ vài tuần trước, anh đã từng nghĩ mình có thể bỏ qua tất cả và sống một cuộc sống yên ổn với người con gái khác, với cô gái mà anh tưởng chừng là một sự thay thế hoàn hảo cho Tiểu Anh.

Nhưng giờ đây, khi nhìn lại, anh chỉ thấy trống vắng, lạnh lẽo.

"Anh không hiểu được à?"

Giọng của cô gái đứng đối diện, cô gái mà anh đã từng tin tưởng, đang quát lên.

"Em đã cho anh tất cả, vậy mà anh lại không thể dành cho em một chút thời gian? Anh nghĩ em sẽ tiếp tục chịu đựng sự lạnh nhạt của anh sao?"

Lâm Duy nhìn cô, nhưng không thể cảm nhận được sự ấm áp nào trong đôi mắt ấy, chỉ có sự ghen tuông, sự bực bội mà anh không muốn nhìn thấy.

Mọi thứ giữa anh và cô ta dường như đang dần vỡ ra.

"Em không hiểu đâu."

Lâm Duy nói, giọng anh thấp đi, đầy nỗi buồn.

"Anh... anh không thể tiếp tục như thế này."

"Vậy anh muốn gì? Muốn trở lại với cô ta à?"

Cô gái cười chua chát.

"Cô ta đã bỏ anh rồi còn gì. Anh vẫn không thể buông tay sao?"

Lâm Duy chỉ im lặng.

Anh không thể trả lời, bởi trong lòng anh chỉ có một hình bóng duy nhất, đó chính là Tiểu Anh.

Cô ấy đã ra đi, bỏ lại anh với nỗi hối hận không thể nào xóa nhòa.

"Em đã ở đây, lo lắng cho anh suốt thời gian qua. Em đã làm tất cả vì anh. Vậy mà anh... lại nghĩ đến cô ta, người đã không còn quan tâm đến anh!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận