Gả Cho Phu Quân Quái Vật
Chương 7
May mắn thay, lần này những đệ tử ưu tú của các gia tộc được phái đến sơn trang Yển Nguyệt đều không hoảng loạn, nhanh chóng thoát khỏi giấc mơ.
Hứa Tu Giác biết rõ Quý Ngư là thiếu chủ của Quý gia, trên người chắc chắn có vật bảo mệnh, không sợ yêu quái trong giấc mơ nhưng trải qua những thứ đó trong giấc mơ sẽ gây tổn hại đến thân thể và tinh khí của con người, người khỏe mạnh thì không sợ nhưng thân thể nàng vốn yếu ớt, chỉ sợ sẽ bị ảnh hưởng.
Hôm nay nhìn thấy, quả nhiên là vậy.
Hai người hàn huyên vài câu, sau đó cùng hướng về viện Đào Phong.
Đã có khôi hầu đợi sẵn ở khách viện, biết khách muốn đến viện Đào Phong nên dẫn đường cho họ.
Khôi hầu thật ra là một con rối, nhiều trừ yêu sư thích dùng khôi hầu để chăm sóc sinh hoạt của mình, bởi vì con rối là vật vô tri, không có ý thức tự chủ, sẽ không dễ dàng phản bội chủ nhân.
Tất nhiên, khôi hầu chỉ có thể nghe theo một số mệnh lệnh đơn giản, dù sao cũng không linh hoạt như con người, hầu hạ cũng không được tận tâm.
Chỉ là bí mật của trừ yêu sư quá nhiều, không thể quá thân thiết với người khác, cho nên dùng khôi hầu để hầu hạ là tốt nhất.
Ban ngày, sơn trang Yển Nguyệt cũng rất yên tĩnh, đúng là thời tiết mưa xuân lất phất, tơ mưa theo gió bay tới, bầu trời âm u, mưa sương bao phủ lấy sơn trang, cả thế giới trở nên âm u ẩm ướt, mang một loại khí âm u khó tả, khó nói.
Giữa các sân vườn của sơn trang Yển Nguyệt đều có hành lang thông nhau, mọi người đi bên trong, thỉnh thoảng có chút mưa nhẹ bay vào hành lang, rơi trên người.
Vừa rẽ qua một hành lang, đối diện đi tới một nhóm người.
Nhìn thấy đối phương đều mặc áo đỏ nhẹ nhàng thống nhất, đeo lông xanh thì biết Lúc nhìn thấy một thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi, dung mạo xinh đẹp trong đám đệ tử Trần gia, trong lòng Hứa Tu Giác giật mình.