Gả Cho Phu Quân Quái Vật

Chương 2

Sương mù quanh quẩn bên chân nàng lưu luyến không rời, chiếc váy màu xanh nhạt khẽ động như tiên tử đạp sóng, như muốn cưỡi gió bay đi.

Ánh mắt Hứa Tu Giác hơi khựng lại, mặc dù nhanh chóng bình tĩnh trở lại nhưng vẫn có thể thấy được tâm trạng không bình lặng.

Ngay cả các đệ tử Hứa gia phía sau hắn cũng không giấu được vẻ kinh ngạc trong mắt.

Nghe đồn thiếu chủ của Quý gia là Quý Ngư, mặc dù là một phế vật vô dụng ốm yếu, pháp lực và thiên phú đều không ra gì nhưng lại sở hữu nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, được mọi người truyền tụng.

Trước đây bọn họ không tin, thậm chí còn chế giễu, cho rằng Quý gia để nâng cao danh tiếng cho thiếu chủ của mình nên cố tình truyền ra danh tiếng tốt.

Trừ yêu sư coi trọng thực lực và thiên phú, dù dung mạo có xuất sắc đến đâu cũng chỉ là hồng nhan bạc mệnh, thiếu chủ của Quý gia chỉ truyền danh tiếng về nhan sắc ra, còn những thứ khác không thấy đâu, có thể thấy Quý gia đã cùng đường rồi.

Bây giờ mới biết lời đồn không hề phóng đại.

Thanh y trong trẻo, khí chất thanh thoát, như trăng sáng trên núi, suối trong dưới tùng, dáng vẻ thần tiên này khiến người ta nhìn mà quên cả thế tục.

Đáng tiếc là làn da này quá nhợt nhạt, trên mặt là vẻ bệnh tật không thể che giấu, có vẻ là mắc bệnh nan y, nhìn là biết tuổi thọ không cao, không phải tướng sống lâu.

Tuy trừ yêu sư ít có kết cục tốt nhưng cũng ít khi đoản mệnh, chỉ cần cố gắng tu luyện, trừ yêu diệt ma, có pháp lực hộ thân thì sống lâu hơn so với người thường nhiều.

Hứa Tu Giác xoay người xuống ngựa.

Sau khi chào hỏi nhau hắn hỏi: “Quý thiếu chủ lần này đến vì chuyện của sơn trang Yển Nguyệt sao?”

Quý Ngư khẽ gật đầu: “Đúng vậy, Hứa đạo hữu cũng vậy phải không?”

Con đường núi này dẫn đến sơn trang Yển Nguyệt, những người đi trên con đường núi này đều là vì mục đích này.

Hứa Tu Giác nghĩ đến chuyện của sơn trang Yển Nguyệt lại không khỏi nhìn thoáng qua Quý Ngư và hộ vệ áo giáp đen của Quý gia bên cạnh nàng, trong lòng hơi kinh ngạc.

Lần này người mà Quý gia phái đến lại là thiếu chủ của họ ư? Chẳng lẽ họ không lo lắng sao?

Hứa Tu Giác nghĩ đến đây thì trong lòng không khỏi có chút thương hại, người đời đều có lòng yêu cái đẹp, nghĩ đến chuyến đi nguy hiểm này, nếu một mỹ nhân như vậy không may c.h.ế.t ở sơn trang Yển Nguyệt thì thật đáng tiếc.

Hai bên hàn huyên vài câu, vì phải tiếp tục lên đường nên không nán lại lâu.

Vì đích đến của hai bên đều giống nhau, Hứa Tu Giác đề nghị cùng nhau đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận