Gả Cho Phu Quân Quái Vật
Chương 1
Mưa xuân rả rích, mưa như khói như sương bao phủ lấy ngọn núi xanh phía trước.
Trên con đường núi tĩnh lặng, một cỗ xe ngựa sơn đen mui bằng chậm rãi tiến đến từ trong sương mù mờ ảo, hai bên có vài hộ vệ mặc áo giáp đen cưỡi ngựa cao lớn hộ tống.
Xe ngựa chạy không nhanh, đi rất vững, ít khi xóc nảy.
Đột nhiên, một tiếng vó ngựa gấp gáp truyền đến từ phía sau, chỉ thấy một đội nhân mã phi ngựa về phía trước.
Đường núi hẹp, vừa khéo xe ngựa ở giữa đường nên không kịp tránh né.
Thấy sắp đến gần, kỵ sĩ đi đầu kéo chặt dây cương, con ngựa hí lên một tiếng, hai chân trước giơ cao rồi dừng lại ngay trước xe ngựa một trượng.
Những người phía sau cũng lần lượt dừng lại.
Những hộ vệ mặc áo giáp đen hộ tống bên xe ngựa lập tức rút đao bên hông ra, sắc mặt lạnh lùng nhìn về phía người đến.
Khí thế trên người họ hung hãn, sát khí đằng đằng, rõ ràng không phải là hộ vệ bình thường.
Đặc biệt là một nữ hộ vệ đứng đầu kia, thắt lưng đeo ngọc đỏ, thân hình thon dài khỏe khoắn, đôi mắt đen láy như điện xẹt tới, sát khí lạnh lẽo như thực chất, dường như mưa xuân rả rích cũng trở nên lạnh lẽo hơn vài phần.
Những người đến đều mặc áo tơi*, đội nón lá vành nón rộng, che khuất những hạt mưa bay, tạo thành những bóng đen lớn trên lông mày và đôi mắt.
*Áo tơi (Hán Tự: Soa y 蓑衣) hoặc áo lá là cách gọi một loại áo khoác hờ để tránh mưa nắng của người Á Đông từ xưa, nay vẫn còn được dùng tuy ít hơn.
Thấy hộ vệ áo giáp đen rút đao ra thì sắc mặt họ nghiêm lại.
Trong chốc lát, bầu không khí trở nên căng thẳng.
Bên kia, ánh mắt của kỵ sĩ cầm đầu lướt qua xe ngựa, xe ngựa trông rất bình thường, giống như xe mà thường dân sử dụng, đơn giản và mộc mạc, không có nhiều trang trí, chỉ có một phù văn rất khó thấy trên thành xe, giống như một viên ngọc cong nghiêng.
Thấy phù văn đó, người đứng đầu hiểu ra nên cất giọng nói lớn: “Phía trước có phải là thiếu chủ của Quý gia ở núi Vu Hoàn không?”