Gả Cho Phu Quân Quái Vật

Chương 4

Sơn trang Yển Nguyệt từng mang danh hiệu Thiên Hạ Đệ Nhất Trang.

Dù hiện tại đã xảy ra biến cố, trong trang chỉ còn lại ít người, không còn được huy hoàng cường thịnh như xưa nhưng quản gia vẫn sắp xếp khách khứa chu toàn, khiến người ta không thể chê trách được điều gì.

Quý Ngư tựa ngồi trên giường, phía dưới trải tấm đệm hoa văn ngũ phúc màu xanh hồ, làn da của nàng so với ban ngày càng thêm tái nhợt. Bàn tay mảnh mai đặt nhẹ nhàng trên chăn đệm, những đường gân xanh trên mu bàn tay như những vệt màu rải rác trên tuyết trắng, toát lên vẻ đẹp mong manh nhưng lộng lẫy.

Cửa sổ đóng kín, chỉ nghe thấy tiếng mưa xuân rơi xào xạc bên ngoài.

Đôi mắt nàng khẽ khép lại, dường như đã chìm vào giấc ngủ.

Hồng Tiêu bưng một bát thuốc bước vào, định gọi nàng dậy uống thuốc thì phát hiện nàng đã mở mắt.

Đôi mắt ấy đen trắng phân minh, trong vắt như suối nước núi, lặng lẽ chảy trôi, yên lặng nhìn về phía trước, khiến mọi tạp niệm trong lòng người ta đều tan biến.

"Thiếu chủ, uống thuốc đi ạ." Hồng Tiêu nhẹ nhàng nói.

Quý Ngư khẽ "Ừ" một tiếng, người hơi ngồi dậy, đưa tay đón lấy bát thuốc.

Trên người nàng mặc bộ y phục ngủ màu trắng nguyệt, thêu hình một con cá nhỏ, tay áo hơi tuột xuống, lộ ra một đoạn cổ tay trắng ngần, mịn màng như tuyết mới rơi.

Nhiệt độ thuốc vừa phải, tỏa ra mùi vị đậm đặc kỳ lạ, có thể thấy vị thuốc cực kỳ khó uống. Thế nhưng Quý Ngư dường như không cảm nhận được, mặt không đổi sắc, uống cạn bát thuốc đen kịt ấy.

Sau khi uống xong thuốc, nàng súc miệng rồi lại tựa người vào giường, khuôn mặt tái nhợt cuối cùng cũng hiện lên chút mệt mỏi khó che giấu.

Hồng Tiêu ngồi bên giường, lo lắng nhìn nàng: "Thiếu chủ, người thế nào rồi? Có chỗ nào không khoẻ không?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận