Gả Cho Phu Quân Quái Vật
Chương 3
Sơn trang Yển Nguyệt nằm sâu trong núi, ngọn núi này cũng gọi là núi Yển Nguyệt, trong núi nhiều yêu ma quỷ quái, nếu như trước đây thì chẳng đáng kể, có sơn trang Yển Nguyệt trấn giữ nên cũng chẳng có gì đáng ngại.
Gần đây sơn trang Yển Nguyệt xảy ra chuyện, nghe nói khí tức trong núi này cũng đang âm thầm thay đổi nên tà ma thường xuyên xuất hiện.
Đoàn người im lặng tiến lên, tuy cảm nhận được ánh mắt ẩm ướt lạnh lẽo trong màn sương mù, nhưng vì phải đến sơn trang Yển Nguyệt trước khi trời tối nên không muốn gây chuyện.
Chỉ cần không phải yêu quái hại người thì trừ yêu sư rất ít khi chủ động đi xử lý những yêu ma quỷ quái đó.
Có lẽ vì đoàn người này đông, lại đều là trừ yêu sư, hoặc là có gì đó kiêng kỵ nên yêu ma quỷ quái rình rập trong bóng tối không chủ động tấn công họ.
Đến chiều tối cuối cùng bọn họ cũng đến sơn trang Yển Nguyệt.
Từ xa bọn họ đã thấy sơn trang sừng sững giữa màn sương mù dày đặc, trước cổng lớn treo hai chiếc đèn lồng đỏ, trong gió chúng đung đưa nhẹ như hai viên hồng quang kỳ dị, tỏa ra khí tức bất tường trong tiếng gió đêm xào xạc.
Chưa đến gần, Hứa Tu Giác đã cảm thấy một luồng khí tức bất tường khiến người ta kinh hãi, ánh mắt u ám nhìn về phía sơn trang đang tắm mình trong ánh chiều tà.
Sắc mặt mọi người căng thẳng nhìn chằm chằm vào sơn trang trong sương mù, bầu không khí trở nên ngột ngạt.
Cho đến khi trong xe ngựa vang lên một tiếng ho gấp gáp, ho đến đau đớn cũng khiến mọi người đang bất an hoàn hồn lại.
Hứa Tu Giác do dự một lát, thúc ngựa đến rồi hỏi trước cửa sổ xe: “Quý sư muội, ngươi không sao chứ?”
Nghe nàng ho như vậy là biết hẳn cũng bị khí tức của sơn trang Yển Nguyệt làm cho chấn động, ảnh hưởng đến thân thể, chỉ sợ nàng còn chưa vào sơn trang Yển Nguyệt thì thân thể này đã không chịu nổi mất.
“Không sao.” Quý Ngư nhẹ giọng nói: “Hứa sư huynh, trời sắp tối rồi, chúng ta vào trước đã.”