ĐỊA NGỤC GIỮA TRẦN GIAN: BÓNG TỐI DƯỚI VỰC THIÊN ĐƯỜNG
Chương 11
Tạ Dung lập tức tiến lên bảo vệ mọi người ở phía sau, cảnh giác nhìn ông ta: "Trần Đại Kiểm, ông muốn làm gì?"
Trần Đại Kiếm cười to: "Tạ Dung, đàn ông trong thôn đều bị bọn mày bắt được, cũng chỉ còn lại mình tao thôi, hay là chúng ta một giao dịch đi, chúng mày thả tao ra, tao sẽ tha cho con bé này, thế nào?"
“Ông nghĩ cũng hay thật đấy, ông mau thả Nhân Nhân ra thì chúng tôi còn có thể tha cho ông một mạng!" Tạ Dung vội vàng nói.
Trần Đại Kiểm không thèm để ý đến những lời đó mà dí họng s.ú.n.g vào huyệt thái dương của tôi: "Bớt nói nhảm, chuẩn bị xe cho tao, tao muốn xuống núi!"
Sắc mặt mọi người trở nên xanh mét, họ đang do dự.
Tôi đột nhiên mở miệng: "Mọi người không cần lo cho em.”
Vừa dứt lời, Trần Đại Kiểm đột nhiên đau đớn mà hét lên một tiếng, s.ú.n.g trong tay quăng ra ngoài.
Mọi người đồng loạt xông lên nhanh chóng đè Trần Đại Kiểm xuống đất.
Lúc này bọn họ mới nhìn thấy, cổ tay Trần Đại Kiểm có hai cái lỗ m.á.u to bằng hạt đậu xanh.
Chị Lộ kịp phản ứng: "Rắn! Là rắn chúa tới!”
Trần Đại Kiểm điên cuồng giãy dụa trên mặt đất, bốn người phụ nữ không giữ được ông ta nên chỉ dành buông tay ra.
Ánh mắt tôi nhìn Trần Đại Kiểm và dì Lưu đều giống nhau, một bên liều mạng gãi gãi vừa cầu cứu mọi người: "Cứu em, các chị mau cứu em!"
Nhưng bọn họ không nhúc nhích.
Họ không muốn cứu, cũng không cứu được.
Tạ Dung đi tới bên cạnh nhặt s.ú.n.g trên mặt đất lên, tùy ý cắm nó vào bên hông.
Tôi nhìn động tác của cô ấy, cảm thấy rất giống như cảnh sát bắt giữ phạm nhân trên TV.
Đang suy nghĩ thì Trần Đại Kiểm dần dần ngừng giãy dụa, hoàn toàn không còn động tĩnh gì nữa.
Tạ Dung tiến lên lật người lại, dò xét hơi thở của ông ta, thở dài một tiếng: "Còn chút hơi thở nhưng không sống nổi.”
Mấy người chị Lộ nhìn nhau, không ngờ Trần Đại Kiểm lại c.h.ế.t dễ dàng như vậy.
"Sau này tôi nhất định sẽ cung phụng rắn chúa, nó là rắn tốt, đến để báo thù cho chúng ta!"
“Đúng vậy, nếu không nhờ nó thì chúng ta cũng sẽ không thắng dễ dàng như vậy." Chị Lộ cũng cảm thán một câu.
Có một người phụ nữ tiến lên phía trước rồi nhổ một ngụm nước miếng lên mặt Trần Đại Kiểm: "Tự làm tự chịu, c.h.ế.t như vậy thật quá hời cho ông rồi!"
Cô ấy vừa dẫn đầu thì ba người phụ nữ còn lại cũng làm theo.
Dưới những đòn tấn công bằng nước bọt, Trần Đại Kiểm đã trút hơi thở cuối cùng.
18
Chưa bao giờ những người phụ nữ trong thôn cảm thấy hãnh diện như vậy.
Mười một người đàn ông bị trói trên cây hòe lớn, chịu lạnh một đêm đã sắp hấp hối.
Những người phụ nữ đứng vây quanh bọn họ cười hì hì ha ha.
Cũng giống như buổi đấu giá trước đây, chỉ là nhân vật chính đã hoàn toàn thay đổi.
Những người phụ nữ đang thương lượng xử lý đám đàn ông này như thế nào.
Có người nói chôn sống.
Có người nói thiến hết toàn bộ để sau này không gây hoạ cho mấy người phụ nữ khác nữa.
Còn nói thiêu c.h.ế.t gì đó cũng được, vừa hay loại bỏ hết vết tích.