Chúng Ta Đến Thế Gian Này Là Để Hưởng Phúc
Chapter 2
3.
Sau đó, bố tôi phớt lờ sự tồn tại của mẹ tôi, chuyển chăn đệm từ phòng ngủ ra phòng khách.
Còn tôi bị hai mẹ con họ kéo vào phòng, mắng nhiếc một trận.
“Thời Quang, mày thật nhẫn tâm, trơ mắt nhìn tao bị đánh, mày vui lắm phải không?”
Nói xong, bà ta giơ tay định tát tôi, nhưng tôi đã né được.
“Con ranh, mày dám phản kháng? Tin tao đánh mày không?”
“Mày nghĩ ly hôn rồi, tài sản trong nhà sẽ thuộc về mày sao? Đừng có mơ, đó là để dành cho em trai mày!”
Kiếp trước, mẹ tôi ngoài mặt một kiểu, sau lưng một kiểu.
Trong mắt họ hàng bạn bè, bà ta đối xử công bằng với hai chị em tôi, không thiên vị ai.
Nhưng sau lưng thì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận