Chúng Ta Đến Thế Gian Này Là Để Hưởng Phúc

Chapter 1

1.

“Lý Thục Phân, cô tự hỏi lương tâm mình xem bao năm nay tôi đối xử với cô thế nào? Từ khi cô sinh ra Thời Quang, tôi vì không muốn cô vất vả, để cô yên tâm ở nhà, mọi chi tiêu đều do tôi gánh vác.”

“Lúc cô sinh Thời Duyệt, tôi nâng niu cô như tổ tông, vậy mà cô lại ngoại tình!”

“Sao cô dám?”

Vừa nói, bố tôi vừa giơ cây cán bột trong tay lên đánh vào mẹ tôi.

Cùng lúc đó, tôi theo bản năng giơ tay lên, rồi nhấc chân trái và chân phải lên, phát hiện cơ thể mình vẫn nguyên vẹn.

Đôi môi run rẩy, không còn vết thương hở và những đường chỉ khâu chằng chịt nữa…

Hóa ra, tôi đã trùng sinh rồi!

Em trai Thời Duyệt mặt tái mét, kéo tay tôi, giọng nói mang theo tiếng khóc: “Chị, chị mau đi cầu xin bố đi, nếu đánh nữa mẹ sẽ c.h.ế.t mất!”

Nghe vậy, mẹ tôi liền ném ánh mắt cầu cứu về phía tôi.

Trên người bà ta có mười mấy vết thương lớn nhỏ, hai mắt đỏ hoe, khóe miệng còn rỉ máu.

“Thời Quang, bố con nghe lời con nhất, mẹ đảm bảo với các con, tuyệt đối sẽ không có lần sau!”

“Đều tại gã đàn ông khốn kiếp kia, hắn ta chủ động quyến rũ mẹ, mẹ nhất thời hồ đồ, mới làm sai.”

Dù đã c.h.ế.t một lần, nhưng đối mặt với lời cầu xin của họ, tôi vẫn cảm thấy như bị vô số con d.a.o đ.â.m vào, từng nhát từng nhát khoét vào da thịt tôi.

Kiếp trước cũng như vậy.

Trước sự cầu xin liên tục của mẹ, tôi đã động lòng trắc ẩn, hết lần này đến lần khác cầu xin bố cho bà ấy thêm một cơ hội.

Ai ngờ mẹ tôi ngoài mặt quay về với gia đình, nhưng thực tế lại ngấm ngầm lên kế hoạch, cùng nhân tình bỏ thuốc độc vào thức ăn của bố tôi, nhân lúc tôi không có nhà, lén lút hỏa táng ông.

Sau đó, mẹ tôi ngang nhiên tái hôn với nhân tình, nói hoa mỹ rằng mẹ đơn thân nuôi hai đứa con quá khó khăn, trong nhà vẫn cần có một người đàn ông.

Một đêm nọ, tôi nghe được cuộc nói chuyện của họ, mới biết được sự thật.

Bố tôi căn bản không phải đột phát bệnh tim, mà là bị hai người họ đầu độc chết.

Tôi vốn định giả vờ không biết rồi tìm cách trả thù, nhưng lại làm vỡ món đồ trang trí trong nhà khiến mẹ tôi giật mình.

Bà ta sợ chuyện bại lộ, liền cùng nhân tình trói tôi lên giường.

Sợ tôi báo cảnh sát, họ nhẫn tâm đánh gãy tứ chi của tôi, rồi dùng kim khâu từng mũi từng mũi vào môi tôi, khiến tôi không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Bất lực, tôi đặt toàn bộ hy vọng vào Thời Duyệt.

Điều tôi không bao giờ ngờ tới là, nó lại ỷ lại vào việc cầm chứng minh thư của tôi, từng chữ từng chữ nói: “Chị, chị biết người gánh nợ chuyên nghiệp không?”

“Em đã hỏi thăm rồi… Chị là người có lý lịch trong sạch, có thể vay hơn một nghìn vạn đấy, coi như là đóng góp cho gia đình đi!”

Nói xong, nó độc ác nâng cằm tôi lên, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ: “Quên nói với chị, em căn bản không phải là con của Thời Chí Viễn, chị sắp được gặp người bố đã c.h.ế.t của chị ở âm tào địa phủ rồi.”

Nghĩ đến đây, trán tôi lấm tấm mồ hôi, bàn tay đang xòe ra nắm chặt lại thành nắm đấm.

Kiếp trước, tôi và bố tôi đã c.h.ế.t thảm.

Kiếp này, tôi muốn họ phải trả giá bằng máu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận