Sắc mặt Giang Thần trắng bệch như tờ giấy.
Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại tôi và anh.
Anh cười mỉa:
“Vẫn là em lợi hại…
Ẩn mình không động thủ, khiến anh trở tay không kịp.”
Cửa bật mở thật mạnh.
Hạ Uyển và Hạ Hi — nhận được tin nhưng đã muộn — vội vàng xông vào.
Hạ Uyển gào lên:
“Đây là công ty của ba tôi và anh tôi!
Cái bà già c.h.ế.t tiệt như bà thì có tư cách gì mà tranh với họ?
Mau hủy cuộc họp! Quỳ xuống xin lỗi còn kịp!”
Cô ta lao đến ôm chặt lấy cánh tay Giang Thần, nũng nịu:
“Ba ơi, nhân cơ hội này đuổi thẳng bà ta ra khỏi nhà đi!
Bao nhiêu năm nay, ba trả ơn cho bà ta là đủ rồi!
Ba với bà ta đâu còn tình cảm gì nữa!
Hơn nữa, anh con cũng đang chờ chính thức nhận tổ quy tông nữa mà!”
Chờ mãi không thấy Giang Thần đáp, cô ta cuống lên:
“Ba nói gì đi chứ?!
Bà ta vô tình vô nghĩa thế rồi, ba còn sợ gì?!”
Tôi mỉm cười vui vẻ:
“Sợ gì à? Sợ tôi đuổi cổ ông ta khỏi Thần Dương, sạch tay không một xu.”
Hai người sững sờ:
“Cái... gì cơ?”
Trợ lý Trương — người tôi mua chuộc để lấy mẫu tóc của Hạ Uyển và Hạ Hi — đứng ở cửa đúng lúc cất tiếng:
“Tổng giám đốc Ôn, tôi đã gọi bảo vệ lên. Có cần đuổi họ đi không ạ?”
Lần này, tiếng gọi “Tổng giám đốc Ôn” của anh ta chân thành biết bao.
“Tôi không đi!” – Giang Thần gào lên gần như tuyệt vọng.
“Thần Dương là tâm huyết cả đời của tôi!
Cô thì có tư cách gì mà đá tôi ra ngoài?!”
Tôi lạnh lùng đáp:
“Tôi không cần tư cách.
Tôi chỉ cần kết quả.
Giang Thần, tạm biệt.”
Anh ta bật dậy— rồi ngã gục xuống sàn.
—------
Giang Thần lâm bệnh nặng.
Khi từ bệnh viện trở về nhà, anh ta trông như già đi mười tuổi.
Đối diện với tôi, anh có vẻ không đoán được tôi đang nghĩ gì, bèn rụt rè hỏi dò…
"A Noãn, em không đòi ly hôn, còn để anh quay về... anh biết ngay trong lòng em vẫn còn anh."
Tôi nhẹ nhàng vuốt gương mặt anh ta, dịu dàng nói:
"Đúng vậy, dù sao anh cũng là chồng của em, sao em có thể thật sự không cần anh nữa chứ?"
Ánh mắt Giang Thần sáng rực lên vì xúc động.
"Vợ à, anh biết em là người tốt nhất với anh. Em hiểu anh mà, anh chỉ yêu một mình em thôi. Chuyện với người phụ nữ kia là bất đắc dĩ.
Mẹ anh năm đó lấy cái c.h.ế.t ra ép buộc, bắt anh để lại hậu duệ, còn chuốc rượu anh say, thế mới có Hạ Hi.
Hạ Uyển cũng vậy, mẹ nói con một thì cô đơn, bắt anh sinh thêm đứa nữa cho nó có bạn."
"Chỉ hai lần đó thôi! Thật mà! Anh đảm bảo!"
Tôi không biết là thời gian đã thay đổi Giang Thần, hay anh ta vốn dĩ đã đê tiện, vô sỉ như thế từ đầu.
Tôi ngẩn người trong thoáng chốc, không tranh cãi, chỉ mỉm cười nói:
"Em tin anh. Anh yên tâm, Ôn Noãn này, tuyệt đối không ly hôn."
—-----
Huyết áp của Giang Thần không ngừng tụt, sức khỏe anh ta sa sút thấy rõ.
Có lần tôi dậy nửa đêm, nghe thấy trong phòng anh ta vang lên tiếng gầm giận dữ bị nén xuống, kèm theo tiếng thở dốc nặng nề:
"Tiền tiền tiền! Lại đòi tiền!
Con trai khởi nghiệp tiêu nhiều thì anh không nói, nhưng con gái sao không thể tự đi làm mà kiếm tiền tiêu?!
Còn đòi mua túi Hermès nữa, không biết tình hình hiện tại ra sao à?!
Chỉ biết khóc, chả giúp được gì...
Anh biết rồi... anh đang tìm cơ hội để quay lại Thần Dương.
Nhưng bây giờ cô ta đang thế mạnh, ai cũng nịnh bợ cô ta. Anh chỉ có thể tạm thời lùi lại.
Đó là kế sách, không phải vì sợ cô ta!"
Giang Thần đang chờ. Nhưng anh không biết, tôi cũng đang chờ.
—---
Gần đây, Hạ Hi bỏ ra một khoản lớn để đấu giá giành lấy một khu đất.
Sau khi làm xong thủ tục, bất ngờ có tin tức khu đất bị ô nhiễm hóa học nghiêm trọng, chính quyền ra lệnh cấm xây dựng nhà ở.
Cậu ta lập tức cầu xin Giang Thần.
Không có nguồn đầu tư mới, công ty Cậu ta sẽ đứt gãy dòng tiền.
Nhưng Giang Thần đã gần như tiêu sạch tiền từ lâu.
Lần đầu tiên, ông ta không giữ được bình tĩnh với cậu con trai cưng, nổi trận lôi đình:
"Con không hợp làm kinh doanh! Thà làm người bình thường sống yên ổn còn hơn!"
Cuối cùng, Hạ Hi phải tìm đến tôi.
Phòng làm việc tầng cao nhất – giờ là lãnh địa riêng của tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/chong-triet-san-vi-toi-vo-sinh-hoa-ra-anh-co-toi-hai-dua-con-rieng/9-het.html.]
"Mẹ kế... xin mẹ giúp con lần này thôi."
Tôi mỉm cười:
"Tại sao tôi phải giúp?
Cậu phải cho tôi một lý do khiến tôi không thể từ chối."
Người đàn ông trước mặt cố thuyết phục tôi:
"Cô không có con... sau này con sẽ là con trai của cô, phụng dưỡng đến hết đời.
Tuyệt đối không phản bội."
Tôi phá lên cười:
"Muốn làm con trai tôi à? Không dễ đâu.
Điều kiện đầu tiên là: phải đăng báo tuyên bố cắt đứt quan hệ mẹ con với mẹ ruột của cậu."
Anh ta đáp:
"Đó là điều đương nhiên.
Thời xưa, con của thiếp cũng phải ghi vào gia phả dưới tên chính thất.
Còn không được gọi thiếp là mẹ, chỉ là dì."
Tôi tiếp lời:
"Ngoài ra, không được nhận cha ruột, phải gọi là chú Giang.
Phải đổi họ sang họ Ôn, sau này sinh con cũng mang họ Ôn."
Anh ta im lặng một lúc.
Cắn răng:
"Từ nay, con là con ruột của cô. Cô nói gì, con cũng đồng ý!"
Lúc đó, từ trong phòng vang lên một tiếng động lớn.
Tôi vờ như không nghe thấy, nhìn chằm chằm vào Hạ Hi hồi lâu.
Trên mặt cậu ta có vẻ chân thành, đau khổ, sùng kính — duy chỉ không có dã tâm hay sự miễn cưỡng.
Giả vờ rất giỏi.
Chẳng khác nào bản sao của Giang Thần.
Cũng là một con sói mắt trắng.
Tôi nói:
"Để tôi nghĩ đã."
Sau khi Hạ Hi rời đi, tôi bước vào phòng bên.
Giang Thần ngã trên sàn vì xuất huyết não, không còn đứng dậy nổi nữa.
Tôi từng nghĩ nếu con tôi giống ông ta — biết nhẫn nhịn, biết co giãn —
ông ta hẳn sẽ mừng rỡ lắm chứ.
—----------
Tôi là Ôn Noãn.
Tuyệt đối không ly hôn.
Chỉ có quả phụ.
Giang Thần bị liệt.
Mọi sinh hoạt đều cần người chăm sóc.
Chỉ sau một đêm, tóc ông ta bạc trắng.
Mỗi ngày, tôi đều kể cho ông ta nghe về sự thảm hại của ba mẹ con họ Hạ.
Hạ Hi gánh nợ khổng lồ, không còn cách nào khác phải bán thân trả nợ.
Hạ Uyển ký hợp đồng với công ty phim của tôi, tôi không giao việc gì, chỉ bắt cô ta hàng ngày đi tiếp rượu cho các nhà đầu tư.
Hạ Duyệt khóc suốt ở nhà, nhưng khóc có ích gì?
Tôi giới thiệu cho cô ta một ông già nhiều tiền, nghe nói còn muốn sinh thêm con dù đã lớn tuổi.
Giang Thần trừng mắt gầm lên:
"Cô là đồ đàn bà độc ác!"
Tôi đáp, giọng nhẹ tênh:
"Cảm ơn lời khen.
Tôi mới chỉ học một phần vạn kỹ nghệ của anh thôi mà."
Anh ta gào lên:
"Tôi là bị ép! Tôi sai ở đâu?
Chính tôi là người đưa Thần Dương lên tầm cao này!
Chính tôi giúp nhà họ Ôn bước thêm một bậc!
Người có công lại kết cục thế này, cô để người ta nhìn cô thế nào?"
Tôi như bừng tỉnh, cười nói:
"Ôi trời, vậy là tôi còn phải cảm ơn anh nữa đấy nhỉ?"
Ánh mắt ông ta nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống, nhưng toàn thân căng cứng, không dám mở miệng nữa.
Một làn mùi hôi thối thoảng đến.
Tôi bịt mũi, cau mày:
"Lại tè ra nữa à?
Y tá bận rồi, anh ngồi đó chờ đi."
Phía sau là tiếng Giang Thần chửi rủa, càng nghe tôi càng thấy vui.
Khi người đàn ông chỉ còn biết chửi bằng lời —
nghĩa là anh ta đã hoàn toàn mất quyền lực.
Giang Thần — sợi xích trói buộc tôi suốt nửa đời người —
cuối cùng đã bị tôi tự tay chặt đứt.
Ông ta c.h.ế.t vào một ngày đông lạnh giá.
Tôi không rơi một giọt nước mắt.
HẾT.