CHỒNG TRIỆT SẢN VÌ TÔI VÔ SINH, HÓA RA ANH CÓ TỚI HAI ĐỨA CON RIÊNG

3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8fEoLKj3oo

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi cũng sững lại — cô ấy cũng họ Hạ?

Thật là trùng hợp.

 

"Tôi không đi!" – Hạ Uyển lớn tiếng.

 

Thái dương của Giang Thần giật liên hồi, có vẻ đã tới giới hạn nhẫn nhịn.

 

"Cút. Đừng để tôi phải nói lần thứ hai."

 

Đối mặt với cơn thịnh nộ của Giang Thần, Hạ Uyển không những không sợ, còn tự nhiên đưa tay định nắm lấy tay anh, không được thì còn chu môi ra vẻ giận dỗi.

 

Giang Thần vội vàng chạy lại bế tôi lên như công chúa, bước nhanh vào phòng nghỉ bên trong văn phòng.

 

Tôi nheo mắt lại, nhìn xa về khuôn mặt đầy ấm ức kia.

 

Không giống Giang Thần lắm.

 

Nhưng hành động ban nãy của cô ta ngạo mạn đến mức cho rằng Giang Thần sẽ đứng về phía cô ta, chứ không phải tôi.

 

Sự tự tin ấy, từ đâu mà có?

 

Bên trong phòng nghỉ được bài trí y hệt phòng ngủ của tôi và Giang Thần, anh cẩn thận đặt tôi xuống giường mềm, rồi gọi người mang túi chườm lạnh và thuốc trị phỏng lên.

 

Điện thoại bật loa ngoài, vì tay anh đang vắt khăn nhúng nước lạnh.

 

"Dùng cái này chườm trước nhé, ngoan nào, anh sẽ nhẹ tay thôi."

 

Da dưới lớp quần đỏ ửng một mảng lớn, khi khăn đặt lên, tôi chỉ hơi co người một chút, nhưng mắt Giang Thần lập tức rưng rưng.

 

"Đau lắm đúng không? Để anh thổi cho em."

 

Trợ lý Trương mang đá và thuốc vào đúng lúc chứng kiến cảnh đó, ghen tị nói:

 

"Chỉ có trước mặt tổng giám Ôn, tổng giám đốc mới có dáng vẻ trẻ con như vậy."

 

Nhưng lòng tôi không hề bị lời nói đó làm cảm động.

 

Hạ Hi, rồi Hạ Uyển…

 

Có những chuyện, khi ta chưa biết thì thôi. Một khi bắt đầu có chút nghi ngờ, sẽ như chiếc kim khâu ký ức — cố đào bới mọi chi tiết trong quá khứ để kiểm chứng suy đoán.

 

Tôi và Giang Thần đến với nhau khi anh 25 tuổi, cũng là năm anh đi triệt sản. Chúng tôi cưới năm anh 30.

 

Năm nay Hạ Hi 25 tuổi, còn Giang Thần 56.

 

Nếu Hạ Hi đúng là con ruột của Giang Thần, vậy tức là năm anh 31 tuổi – một năm sau khi cưới tôi – đã có con riêng.

 

Lùi lại, năm cưới tôi chính là năm anh phản bội.

 

Năm ấy... một chuyện tôi mãi không quên như sét đánh ngang tai vang lên trong đầu.

 

Ngày cưới, mẹ chồng không đến dự. Bố chồng nói bà bị bệnh, bác sĩ yêu cầu nhập viện.

 

Tôi thấy kỳ lạ, làm gì có chuyện con trai cưới vợ mà mẹ ruột không dự, dù có bệnh thì cũng nên xuất hiện một chút, hoặc gọi video chúc mừng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/chong-triet-san-vi-toi-vo-sinh-hoa-ra-anh-co-toi-hai-dua-con-rieng/3.html.]

 

Nhưng hoàn toàn không có gì cả. Chính tôi là người chủ động gọi video, ban đầu bà không bắt máy. Sau mới trả lời, dù khung cảnh đúng là bệnh viện, nhưng bà không mặc đồ bệnh nhân.

 

Hơn nữa, trước khi bị ngắt máy, tôi còn nghe thấy một tiếng gọi:

 

"Mẹ ơi…"

 

Đầu của mẹ chồng khẽ nghiêng theo hướng tiếng gọi.

 

Khi đó tôi nghĩ có lẽ mình nghe nhầm — Giang Thần là con một, còn ai gọi bà là mẹ nữa?

 

Nhưng giờ nghĩ lại… Nếu đó là “tiểu tam” được giấu kỹ bao năm…

 

Tôi giật mình quay lại thực tại, nhắm mắt lại trong đau đớn.

 

Giang Thần đang bôi thuốc cho tôi, ánh mắt chứa chan yêu thương và chăm chút.

 

Nhưng tôi lại run rẩy toàn thân, vì nhận ra — tất cả những màn tình cảm suốt mấy chục năm nay, có lẽ chỉ là một vở kịch.

 

"Sao sắc mặt em xấu thế?" – Giang Thần đặt tay lên má tôi.

 

Bàn tay ấy từng là nơi tôi tìm thấy vô số an ủi, nay lại lạnh buốt khiến tôi chỉ muốn thoát khỏi.

 

Ngay lúc tôi cảm thấy mình sắp không thể chịu đựng thêm, muốn đối chất tất cả với anh—

 

Tiếng Hạ Uyển lại vang lên ngoài cửa.

 

"Tổng giám đốc Giang, tôi không phục!"

 

—---

 

Hạ Uyển là người đầu tiên tôi thấy dám chất vấn quyết định của Giang Thần.

 

"Chỉ vì tôi mắc lỗi nhỏ vậy mà ông đòi đuổi việc tôi? Tôi không phục.

 

Chẳng lẽ vì tôi là con nhà bình thường mà sinh ra đã thấp kém hơn, không đáng được tôn trọng sao? Mẹ tôi từng nói…"

 

Cô ta nói là nói với Giang Thần, nhưng ánh mắt oán trách lại nhìn thẳng vào tôi.

 

Trợ lý Trương gần như hét lên, cắt ngang lời cô ta:

 

"Cô lấy tư cách gì mà dám nói chuyện với tổng giám đốc Giang như thế?!"

 

Anh ấy bước tới kéo cô ta đi, nhưng Hạ Uyển vẫn cố chấp đứng chặn ở cửa, trong mắt ngân ngấn nước.

 

Ngay cả tôi cũng bị dáng vẻ yếu đuối đáng thương ấy làm rung động phần nào.

 

Tiếc là Giang Thần vốn không phải người biết thương hoa tiếc ngọc, anh chỉ chuyên chú bôi thuốc cho tôi, cúi đầu, như thể hoàn toàn không nghe thấy lời cô ta nói.

 

Không khí căng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

 

Trợ lý Trương vừa kéo vừa dỗ, còn ghé sát tai nói gì đó rất nhỏ, lúc ấy Hạ Uyển mới miễn cưỡng rời đi.

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận