CHỒNG TRIỆT SẢN VÌ TÔI VÔ SINH, HÓA RA ANH CÓ TỚI HAI ĐỨA CON RIÊNG

5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tất cả những nghi ngờ dai dẳng trong lòng, trong khoảnh khắc đó đều tan biến như mây khói.

 

Cảm giác toàn thân nhẹ bẫng, tôi ngã người trên chiếc ghế sofa mềm mại của hội quán.

 

Tôi khao khát chứng minh rằng Ôn Noãn tôi đã không chọn nhầm người.

 

Khi xung quanh không có ai, tôi gọi cho Chu Hạo.

 

Từ sau khi hủy hôn với tôi, anh ta cưới một tiểu thư nhà giàu. Cô vợ đó sinh con khó, rồi sinh ra một đứa con ăn hại, nghe nói sắp phá sản luôn cả công ty điện ảnh nhà họ.

 

Tôi nói dứt khoát:

 

"Hạ Hi không phải con riêng của Giang Thần. Sau này đừng gieo rắc bất hòa giữa tôi và chồng nữa."

 

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi cúp máy.

 

Sau đó gửi cho tôi một địa chỉ quen thuộc.

 

"Mắt thấy mới tin."

 

—----

 

Đó là một khu chung cư cũ.

 

Tầng thấp, không có thang máy. Đèn cảm ứng trong hành lang chập chờn theo bước chân.

 

Tôi đứng trước cửa phòng 502 — ngôi nhà trước đây là của bố mẹ Giang Thần.

 

Tôi nhớ, sau khi họ lần lượt qua đời, anh nói đã bán căn hộ này cho một cặp vợ chồng.

 

Bên trong truyền ra vài âm thanh mơ hồ. Tôi dán tai vào cánh cửa, lắng nghe kỹ.

 

Giọng phụ nữ vang lên:

 

"Anh không biết đâu, con bé về khóc cả buổi trời, dỗ kiểu gì cũng không nín. Ấy vậy mà anh vừa tới, không cần dỗ, nó đã cười ngay rồi."

 

Giọng một cô gái khác, nghẹn ngào mũi:

 

“Ba còn chịu đến thăm con, nghĩa là trong lòng vẫn có con. Con chịu chút ấm ức cũng chẳng sao.”

 

Một giọng đàn ông quen thuộc, uy nghi xen chút trìu mến:

 

“Vẫn là con gái ba hiểu ba nhất. Nhưng hôm nay con đúng là quá đáng, bị dạy dỗ một chút cũng phải thôi.”

 

Bàn tay tôi đặt trên cánh cửa run lên bần bật.

Một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân lan khắp cơ thể, đóng băng cả suy nghĩ.

 

Đầu óc trống rỗng, điều duy nhất tôi có thể làm là chạy lên tầng sáu trốn đi, trước khi những người bên trong bước ra.

 

Từ phía sau, họ trông như một gia đình hạnh phúc.

 

Cô con gái đứng giữa, tay trái khoác tay bố, tay phải khoác tay mẹ.

 

Cô ta chẳng kiêng dè ai, nói to:

 

“Ba, con cố tình làm đổ trà đấy. Con không chịu nổi khi thấy bà ta ngồi vào chỗ của ba.”

 

“Tập đoàn Thần Dương là giang sơn do chính tay ba gây dựng. Dựa vào đâu mà bà ta chiếm chỗ cao ngồi đó chứ? Ngồi vào ghế của ba là quá đáng lắm rồi.”

 

“Bà ta đúng là không biết tự lượng sức.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/chong-triet-san-vi-toi-vo-sinh-hoa-ra-anh-co-toi-hai-dua-con-rieng/5.html.]

Giang Thần nghiêng đầu, khóe môi hơi cụp xuống, giọng có vẻ nghiêm khắc:

 

“Đó là mẹ kế của con, gọi cho đàng hoàng! Còn nữa, nếu không có mẹ kế con, ba làm sao có được ngày hôm nay?”

 

“Ba từng nói bao nhiêu lần rồi? Con phải kính trọng bà ấy như kính mẹ ruột!”

 

Hạ Uyển lắc tay anh ta nũng nịu:

 

“Ba, nhưng con nói đâu sai, ba bảo con có lý không?”

 

Vẻ giận dữ trên mặt Giang Thần dần tan đi trước điệu bộ nũng nịu của cô ta.

 

Cuối cùng, anh dịu dàng chọc trán cô ta một cái:

 

“Chỉ được cái lém lỉnh, không biết giống ai nữa.”

 

“Con là con của ba mẹ, tất nhiên là giống cả hai rồi!”

 

Giang Thần và người phụ nữ kia bật cười vang.

 

Tôi như cái xác không hồn lặng lẽ đi theo phía sau, tay ôm lấy lồng n.g.ự.c như muốn giữ trái tim không nhảy ra ngoài.

 

Không dám thở mạnh, sợ bị họ phát hiện.

 

Tất cả là thật. Con riêng là thật. Không chỉ một mà tới hai đứa. Việc đưa vào công ty cũng là thật.

 

Chu Hạo đã không lừa tôi.

 

Chỉ là tôi ngu dại, tự lừa mình rằng Giang Thần không thể làm như thế.

 

Bóng dáng họ dần xa, tay trong tay đi dạo, trông bình thường, ấm áp như bao gia đình hạnh phúc khác.

 

Giọng Hạ Uyển vang lên trong gió, đập thẳng vào tim tôi:

 

“À đúng rồi, hôm nay là sinh nhật con. Ba, ba chuẩn bị gì cho con thế?”

 

Tôi sững lại, mồ hôi lạnh ướt đẫm sống lưng, bụng như có ai đang khuấy trộn nội tạng — đau đến không thể chịu nổi.

 

Không thể bước tiếp, tôi chậm rãi ngồi sụp bên lề đường.

 

Một lúc sau, tôi tháo chiếc nhẫn cưới ở ngón áp út tay trái.

 

Ném thật mạnh xuống cống.

 

Giá như tôi tận mắt thấy họ trần truồng trên giường, hay Giang Thần chính miệng thừa nhận không còn yêu tôi, muốn ly hôn, tôi có lẽ còn dễ chấp nhận hơn.

 

Nhưng tại sao… lại để tôi thấy cảnh tượng này?

 

Một gia đình quá đỗi bình thường, lại quá đỗi hạnh phúc.

 

Bình thường đến mức khiến tôi đau đớn tột cùng.

 

Vì chính tôi cũng từng có cơ hội sở hữu điều ấy.

 

Tôi không nhớ mình đã lái xe về nhà thế nào, lên lầu ra sao, vào phòng từ lúc nào.

 

Khi tỉnh lại, tôi đã cuộn người trong chăn, run rẩy.

 

Tôi gắng sức bịt miệng mình, không để tiếng khóc bật ra.

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận