Cửa phòng khép lại, Giang Thần mới ngẩng đầu, giọng dịu dàng lãng mạn:
"Gần trưa rồi, anh bảo người mang ít đồ ăn thanh đạm lên cho em. Hôm nay đừng về nữa, ở công ty với anh làm việc nhé? Nhân tiện mở cuộc họp với mọi người luôn."
Tôi từ chối:
"Hẹn bạn đi uống trà chiều và chăm sóc da rồi, để lần sau nhé."
Nghe vậy, Giang Thần vòng tay ôm tôi, dụi mặt vào bụng tôi như mèo con:
"Dành chút thời gian cho chồng em đi có được không~?"
Tôi gượng cười. Anh tưởng tôi vẫn đang giận chuyện vừa rồi, không nghi ngờ gì về sự lạnh nhạt của tôi, còn tự tay tiễn tôi ra xe.
Ngồi trong xe, nhìn Giang Thần cứ quay đầu nhìn theo từng bước, tay tôi siết chặt đến mức móng tay in hằn vào da thịt.
Tôi phải dồn hết sức mới có thể giữ được vẻ ngoài bình thản trước mặt anh.
Giang Thần là một người làm ăn cẩn trọng, chỉ cần có chút dấu hiệu bất thường cũng khiến anh cảnh giác.
Vì thế, tôi không ngu ngốc mà thử thăm dò anh.
Tôi chỉ là một người vợ rảnh rỗi, tiện ghé công ty thăm nhân viên, xem chồng mình có thật sự chăm chỉ làm việc hay không — đơn giản là vậy.
Trước khi có chứng cứ xác thực, anh vẫn là người vô tội.
Bất ngờ xe phanh gấp — Hạ Uyển từ đâu lao ra chắn trước đầu xe, hai tay dang rộng.
"Ôn Noãn, cô xuống xe đi, tôi có chuyện muốn nói với cô !"
Cũng được, tôi cũng muốn biết xem cô ta muốn nói gì.
Không ngờ, cô ta liều mình cản xe chỉ để nói—
"Hôm nay tôi cố tình dùng ly thủy tinh pha trà cho cô ."
"Bởi vì, ba tôi hồi nhỏ nhà nghèo, chỉ vào dịp Tết mới được uống một ly trà ngọt mà ông bà dùng để đãi khách. Ba tôi nói, trà ngọt đựng trong chiếc ly thủy tinh mộc mạc ấy, là kỷ niệm đẹp mà cả đời này những bộ ấm chén đắt tiền cũng không thể mang lại."
"Tiền bạc có thể mua được sự đồng hành lạnh lẽo, nhưng không thể mua được cảm giác gia đình."
"Thật tiếc, trà đổ rồi. Người phụ nữ như cô, vốn dĩ không thể nếm được hương vị ngọt ngào mà khiến ba tôi thấy hạnh phúc, thì cũng vĩnh viễn không thể hiểu được cảm giác về gia đình mà ba tôi mong muốn."
Trong ánh mắt cô ta là vẻ khiêu khích, rồi lại dần dần nở nụ cười hạnh phúc khi kể về “ba tôi ”.
Tôi lạnh mặt:
"Cảm giác của ba cô thì liên quan gì đến tôi? Không ngờ thư ký Hạ thiếu chuyên nghiệp đến mức coi công ty như nhà mình."
Cô ta hừ một tiếng:
"Cô biết gì chứ, sớm muộn gì thì..."
"Câm miệng!" – Giang Thần quay lại, vung tay tát cô ta một cái, giọng lạnh như băng:
"Nếu không muốn bị đuổi khỏi Hải Thành, thì biến ngay khỏi tầm mắt vợ tôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/chong-triet-san-vi-toi-vo-sinh-hoa-ra-anh-co-toi-hai-dua-con-rieng/4.html.]
Hạ Uyển trợn mắt, vừa gào khóc vừa chạy đi.
Giang Thần lo lắng nhìn tôi:
"Em không sao chứ? Sao lại xuống xe vậy? Không nỡ xa anh à?"
Anh nở nụ cười nhẹ nhõm.
"Ừm, hôm nay em bị thương, anh nghĩ mãi cũng không yên tâm. Anh xin nghỉ nửa ngày, đi cùng em chăm sóc da với uống trà chiều nhé?"
—---------
Giang Thần ăn trưa cùng tôi.
Điện thoại công việc liên tục gọi đến.
Tất cả cuộc gọi khác anh đều tắt máy, chỉ duy nhất một số không lưu tên cứ gọi đi gọi lại nhiều lần.
Cuối cùng, anh bất đắc dĩ phải ra ngoài nghe máy.
Tôi nhìn qua cửa kính, thấy anh nhíu mày. Vừa thấy tôi nhìn, anh lập tức mấp máy không tiếng:
"Không sao đâu, xong ngay."
Khi quay lại, anh rút ra một chiếc thẻ đen, nói với giọng đầy áy náy:
"Vợ à, có việc gấp trong công ty, anh phải quay lại. Em cầm thẻ này, muốn mua gì cũng được."
Anh đi rồi, nhưng cứ nửa tiếng lại nhắn tin hỏi tôi đang làm gì.
Bạn tôi thở dài:
"Trong giới tụi mình, đúng là cậu số hưởng nhất. Giang Thần mấy chục năm cưng chiều không đổi. Đến giờ vẫn dính cậu như sam!"
Tôi không nói gì.
Cô ấy hiểu tôi nhất, mà giờ cũng không đoán được tôi đang phiền lòng vì chuyện gì.
Chỉ lườm một cái:
"Biết đủ là tốt rồi. Hồi đó vừa nhìn đã chọn trúng báu vật. Nửa đời trước dựa cha, nửa đời sau có chồng lo, chẳng cần bận tâm chuyện gì, chỉ cần tiêu tiền, ai mà chẳng ghen tị?"
Đó thật sự là phúc phận ư?
Tôi không khẳng định cũng không phủ nhận.
Kết quả kiểm tra y tế chi tiết của Hạ Hi và Hạ Uyển, được gửi đến đúng lúc tôi đang uống trà chiều.
Nhóm máu: AB.
Tim tôi lập tức rơi xuống đáy.
Giang Thần mang nhóm m.á.u O.
Cho dù “tiểu tam” là ai đi nữa, không thể nào sinh ra được đứa con mang nhóm m.á.u AB với người nhóm m.á.u O.