Năm ấy, bác sĩ kết luận tôi vô sinh, cơ hội mang thai gần như bằng không.
Vị hôn phu của tôi lúc đó biết tin, đã hủy hôn ngay trước mặt bao người tại bữa tiệc, tuyên bố không đời nào cưới một con gà mái không biết đẻ.
Tôi bị giới thượng lưu Hải Thành sỉ nhục đến tận cùng, còn người phụ nữ ngoài luồng của cha tôi thì đang lăm le sinh con thứ hai cho nhà họ Ôn, mong giành lấy vị trí người thừa kế của tôi.
Chính lúc đó, Giang Thần đứng ra, nói anh nguyện cưới tôi. Cậu trai trẻ ấy ngây ngô gãi đầu, đưa tôi một tờ báo cáo triệt sản.
"Ôn Noãn, anh có thể không cần con, anh chỉ cần em."
Tôi vẫn nhớ câu nói đầy thề thốt đó, và tin chắc Giang Thần cũng không thể nào quên.
Vì chính từ khoảnh khắc ấy, tôi mới quyết định nâng đỡ anh.
Nhưng lòng người dễ đổi, thời thế thay đổi, người từng vì tôi mà triệt sản, cũng có thể vì người khác mà phẫu thuật nối lại.
Tôi nghĩ thông rồi, nhưng vẫn khó lòng chấp nhận.
Huống hồ, tôi chưa có bằng chứng.
Dù đôi mắt phượng giống hệt Giang Thần kia cứ ám ảnh tôi, nhưng chỉ giống nhau về ngoại hình thì có nghĩa lý gì?
Tâm trí rối như tơ vò, tôi bị kéo trở lại thực tại bởi một cơn đau nhói ở đùi.
"Xin lỗi tổng giám Ôn, em không cố ý..."
Cô bé vừa làm đổ trà lên người tôi đang ngồi phịch dưới đất, sắp khóc đến nơi. Dù vô tình hay cố ý, cô cũng đã mắc lỗi lớn.
Giang Thần chắc chắn sẽ xử phạt nghiêm khắc – anh từng nói: "Chuyện liên quan đến Noãn, không có chuyện nhỏ."
Tôi còn nhớ, ngày tôi rút lui khỏi công ty, có một nhân viên gọi tôi là "bà Giang", chỉ vì tôi hơi nhíu mày khi nghe cách gọi đó.
Giang Thần lập tức ra thông báo chính thức, yêu cầu toàn bộ công ty phải tiếp tục gọi tôi là “tổng giám Ôn”.
Anh còn đuổi việc tất cả nhân viên gọi tôi là “bà Giang”.
Thông báo ấy vẫn còn treo ở trang chủ nội bộ công ty, nhắc nhở từng nhân viên trong công ty.
Tôi, Ôn Noãn – dù đã lui về hậu trường – vẫn có ảnh hưởng không thể xem nhẹ.
Tôi thở dài, đứng dậy phủi phần trà đổ trên người. May mà hôm nay tôi mặc quần, có một lớp vải ngăn lại, nếu không thì da chắc đã để lại sẹo.
Còn về đau đớn... Tôi cười khổ. Có lẽ ưu điểm lớn nhất của tôi chính là chịu đau giỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/chong-triet-san-vi-toi-vo-sinh-hoa-ra-anh-co-toi-hai-dua-con-rieng/2.html.]
Cô gái trẻ vẫn đang rối rít xin lỗi:
"Xin lỗi, chắc bộ đồ này của cô rất đắt, em mới đi làm chưa lâu, thật sự không có tiền để đền, giờ phải làm sao đây ạ?"
Tôi định an ủi cô ấy, bảo không sao, tôi ổn, cũng không cần cô ấy đền đồ.
Nhưng khi nhìn kỹ lại — trong mắt cô ấy đâu có vẻ hoảng sợ hay lo lắng, mà là một niềm vui chưa kịp giấu đi.
Tôi cau mày lại.
Đột nhiên nhớ ra — Giang Thần nổi tiếng nghiêm khắc với thư ký, đến cả những tinh anh trong nghề cũng không làm anh hài lòng. Vậy tại sao anh lại để một người mới ra trường làm thư ký cho mình?
Lúc này cửa mở, Giang Thần vừa họp khẩn xong đã vội vàng chạy về.
"Vợ à, anh xử lý xong việc quan trọng là chạy về ngay với em đây."
Nụ cười trên gương mặt anh tắt ngấm khi thấy bộ dạng lôi thôi của tôi.
Nhưng chưa kịp để anh nổi giận hay tôi mở lời giải thích—
Cô gái kia đã lên tiếng, giọng nghèn nghẹn như sắp khóc, khuôn mặt trông đầy vẻ sợ hãi chân thành:
"Tổng giám đốc Giang, anh hãy xin giúp em với tổng giám Ôn, đừng giận em nữa. Em chỉ là người làm thuê bình thường, không có khả năng đền bộ đồ đắt tiền như vậy, thật sự không đủ sức."
"Em biết lỗi rồi, không nên dùng ly thủy tinh để pha trà. Vì nóng quá nên em mới không cầm vững mà làm đổ lên người tổng giám Ôn."
"Anh xem, cả ngón tay em cũng bị phỏng đỏ đây này, đau lắm ạ..."
Mùi trà trong không khí dường như lại càng nồng đậm, thậm chí có chút ngọt ngào khó chịu.
—------
Nghe xong những lời đó, trọng tâm không còn là việc cô ấy gây ra lỗi.
Mà lại như đang ngầm trách tôi cố chấp, không tha thứ, bắt nạt một nhân viên nhỏ bé.
Tôi hiểu rồi. Chắc chắn Giang Thần cũng hiểu, tôi thấy cơ mặt anh hơi giật, sắc mặt dần tối sầm lại.
"Hạ Uyển, tôi nhớ mình đã dặn cô, trà cho vợ tôi phải dùng chén sứ đặc biệt trong tủ, thế mà cô lại dùng ly thủy tinh, cô phạm lỗi nghiêm trọng như vậy…"
"Cô bị đuổi việc!"
Hạ Uyển sững sờ, trên mặt hiện lên vẻ không thể tin nổi.