Chờ Mùa Xuân Đến
Chương 9
6
Vạn Kỳ Gia Chính như bị kim châm, mạnh tay đẩy ta ra.
Ta ngã mạnh xuống đất, lần này không cần giả vờ, ta thực sự bị ngã choáng váng.
Tàng Viễn đứng đó, tay cầm một chiếc chăn gấm, khuôn mặt vẫn không có chút biểu cảm nào.
Ta thật sự khâm phục hắn, dù không có tình nghĩa phu thê, nhưng đối diện với một cảnh tượng như “bắt gian tại trận” này, hắn vẫn có thể ung dung như vậy.
Vạn Kỳ Gia Chính bày ra vẻ mặt ghê tởm, lấy khăn lau tay, rồi vứt khăn xuống đất:
“Tàng tướng quân, hãy quản tốt phu nhân của ngươi, đừng để ai cũng đeo bám như thế.”
Tàng Viễn buông chăn gấm xuống, bước tới chỗ ta nằm.
Ta không biết nên phản ứng thế nào, đành nằm im giả chết. Không ngờ hắn cúi xuống, bế ta lên ngang người.
“Cũng mong hoàng thượng quản tốt chân mình, đừng đi tới những nơi không nên đến.”
Tàng Viễn để lại câu đó, rồi bế ta ra ngoài.
Trong lòng ta âm thầm cổ vũ cho hắn.
Nếu không phải đang giả vờ, chắc chắn ta phải mở mắt ra để nhìn xem sắc mặt Vạn Kỳ Gia Chính lúc này thế nào.
Tàng Viễn bế ta đi thẳng về phía xe ngựa trong cung.
Gió bên ngoài lớn vô cùng, nhưng kỳ lạ là ta không cảm thấy lạnh chút nào.
Xem ra hắn thực sự là một “lò sưởi sống.”
Vào đến xe ngựa, Tàng Viễn không đặt ta xuống, mà vẫn giữ nguyên tư thế bế ta, để ta ngồi trên đùi hắn.
Ta thoáng do dự, không biết có nên mở mắt hay không.
“Giải thích.”
Giọng nói lạnh như băng của Tàng Viễn khiến ta không thể tiếp tục giả chết.
Ta lúng túng mở mắt, định ngồi sang một bên, nhưng Tàng Viễn vẫn không thả tay.
Bàn tay to lớn của hắn giữ chặt eo ta, khiến ta không thể động đậy.
Hắn đang chờ câu trả lời của ta, nhưng ta không biết phải nói gì.
Không thể nói rằng ta muốn g.i.ế.c hoàng đế, và hắn cũng biết ta chỉ uống nước, không thể say.
Vạn Kỳ Gia Chính là kẻ thù của ta, vậy làm sao ta giải thích được việc ta lao vào hắn?
“Sao? Chưa nghĩ xong à?”
Giọng nói lạnh lùng, không khách sáo của Tàng Viễn vang lên lần nữa.
Cảm giác như có một tảng đá nặng đè lên n.g.ự.c ta.
Cuối cùng, ta lấy hết can đảm, nhìn thẳng vào mắt hắn và dựng lên một lời nói dối đáng tin nhất:
“Ta tưởng hắn là Gia Trụ.”
Bên trong xe ngựa rơi vào im lặng chưa từng có, sự tĩnh lặng khiến người ta nghẹt thở.
Tàng Viễn từ từ thả tay ra, ta cũng thuận thế ngồi sang một bên.
Cả quãng đường còn lại, không ai trong chúng ta nói thêm lời nào.
Về đến phủ tướng quân, khi chuẩn bị xuống xe, ta vươn tay kéo Tàng Viễn lại.
Hắn quay đầu nhìn ta, ánh mắt có một tia sáng khó lường.
Ta nói:
“Tướng quân, chúng ta hòa ly đi.”