Chờ Mùa Xuân Đến
Chương 8
Có lẽ là Tàng Viễn đã dặn cung nữ đổi thành nước.
Ta uống liên tiếp mấy ly nước, mới giật mình nhận ra mình nên nói gì đó.
Ta lén ghé sát tai Tàng Viễn, khẽ nói:
“Cảm ơn.”
Tàng Viễn quay đầu lại, mặt ta và hắn liền kề rất gần, suýt nữa… chạm môi nhau.
Tim ta chợt đập mạnh, vội rụt về vị trí cũ, ngồi ngay ngắn.
Trong lúc ta còn bối rối không biết có ai nhìn thấy không, giọng nói của Vạn Kỳ Gia Chính từ trên cao truyền xuống:
“Tàng tướng quân, trẫm kính ngươi một chén.”
Vạn Kỳ Gia Chính giơ cao ly rượu, Tàng Viễn cũng cầm ly lên đáp lễ.
Ánh mắt của Gia Chính quét qua ta, nụ cười trên môi hắn càng sâu thêm.
“Chúc mừng Tàng tướng quân cuối cùng cũng có được quý tử.”
Trong chớp mắt, tất cả ánh mắt trong yến tiệc đều đổ dồn vào cái bụng phẳng lì của ta.
Từ khi Nhiễm Tuyết Linh vào phủ, nàng hiếm khi ra ngoài, nên hầu hết mọi người bên ngoài không biết đến sự tồn tại của nàng.
Xem ra, tên hoàng đế này quả thực tai mắt rất tinh tường.
Tàng Viễn không nói gì, nhưng ta biết tâm trạng của hắn lúc này không tốt.
Ta là chính thất của hắn, nhắm vào ta chẳng khác nào nhắm vào hắn.
Dù sao Gia Chính cũng chỉ muốn khiến ta bẽ mặt.
Hiểu rõ điều này, ta liền đưa tay nắm lấy tay Tàng Viễn, tỏ vẻ đồng tâm hiệp lực, đồng thời nâng ly rượu lên, đối mặt với ánh mắt đầy ác ý của Gia Chính, nở nụ cười chậm rãi:
“Thần phụ thay mặt phu quân đa tạ Hoàng thượng, được người chúc phúc, thần phụ thật vô cùng… vinh hạnh.”
Ta làm ra vẻ hào sảng, uống cạn ly nước trong tay.
Tàng Viễn cũng uống hết rượu trong ly, nhìn ta một cái.
Ta thấy rõ trong ánh mắt hắn có sự hài lòng, hẳn là rất vừa ý với lời đáp của ta.
Những người trong yến tiệc, phần lớn vẫn còn nhớ chuyện xảy ra mười năm trước, vì vậy họ cũng lần lượt nâng ly, giả vờ chúc mừng.