Chờ Mùa Xuân Đến
Chương 20
Ta tự mình kể tiếp, hứng khởi khoe khoang:
“Hắn từ nhỏ đã biết ta thích giấu đồ ở đâu, cho nên ta đã bày ra mười bốn chỗ nghi binh, sau đó giấu độc ở một nơi mà hắn không ngờ tới. Chàng biết đó là đâu không?”
“Ở đâu?”
“Ở bên trong áo lót của ta.” Ta càng đắc ý hơn, “Đáng tiếc là áo lót quá gần ta, không thể đặt loại độc kịch liệt, sợ chính mình bị trúng độc trước. Ta chỉ có thể dùng một loại hàn độc. Chàng có biết hàn độc là gì không?”
“Hàn độc là gì?”
“Hàn độc thật ra rất giống với bệnh của ta bây giờ. Trước đây ta từng nghe Lữ thái y nhắc qua, người trúng hàn độc sẽ ngày càng sợ lạnh, vài năm sau sẽ bị lạnh đến chết. Ban đầu ta nghĩ loại độc này quá nhẹ, nhưng giờ nghĩ lại thì thấy rất hợp lý. Để Vạn Kỳ Gia Chính nếm trải nỗi đau khổ của ta những năm qua, mỗi lần nghĩ đến ta, hắn sẽ nhớ lại những chuyện hổ thẹn của mình. Như vậy, dù ta không còn nữa, hắn cũng không thể sống yên ổn được.”
“Thật lợi hại.”
Tàng Viễn hiếm khi khen ta một câu, khiến ta vui mừng khôn xiết. Nhưng trong niềm vui bất ngờ đó, ta lại chợt nhớ ra một chuyện:
“Chàng làm sao biết được bệnh của ta?”
“Lữ thái y nói.”
“À? Ta mỗi lần đều đưa cho ông ấy một thỏi vàng để giữ bí mật mà!”
“Ta đưa ông ấy hai thỏi.”
... Nếu không phải vì cơ thể yếu ớt, ta nhất định sẽ lao tới thái y viện tìm Lữ thái y tính sổ. Cứ ngỡ ông ấy là một lão nhân từ tâm, không ngờ lại là...
“Đúng là một lão già gian thương.” Ta nghiến răng nghiến lợi.
“Ừm.”
Ta sững sờ nhìn Tàng Viễn, gần như không nhận ra hắn nữa, bởi rất hiếm khi hắn đáp lại ta như vậy, câu nào câu nấy đều đúng ý.
Có lẽ vì ta nhìn hắn quá lâu, nên hắn cuối cùng cũng mở lời:
“Nàng không muốn hỏi ta sao?”
“Hỏi gì?”
Tàng Viễn mím môi, khẽ nói:
“Chuyện của Gia Trụ.”
Ta cười gượng:
“Chàng không nói thì ta cũng quên rồi.”
Tàng Viễn không nói thêm, nhưng ta có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong cơ bắp hắn. Có lẽ trong lòng hắn vẫn còn lo lắng, vì vậy ta mở lời:
“Ta chỉ tin vào những gì chính mắt ta nhìn thấy. Ngần ấy năm qua, chàng là người thế nào, ta hiểu rất rõ.”
Cơ thể Tàng Viễn không còn cứng nhắc nữa. Trong vòng tay hắn, ta bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Đã cưỡi ngựa lâu như vậy mà vẫn chưa đến nơi, nhìn hướng đi thì có vẻ chúng ta đã ra khỏi thành.
Có lẽ vì sợ ta c.h.ế.t ở phủ tướng quân sẽ mang điềm xấu, nên hắn mới đưa ta ra khỏi thành tìm chỗ ở khác.
Tàng Viễn sẽ không nghĩ xa đến vậy, chắc hẳn chỉ lo ta c.h.ế.t ở phủ tướng quân, làm kinh động đến Nhiễm Tuyết Linh đang mang thai.
Khi ta còn đang mơ hồ suy nghĩ xem sẽ đi đâu, giọng nói khàn khàn của Tàng Viễn vang lên, như thể đã đấu tranh nội tâm rất lâu:
“Hôm trước khi ta khởi hành đi biên cương, Thái tử tìm ta uống rượu tiễn biệt, nói muốn mời cả Gia Trụ đến. “
“Ta bảo ta đã hẹn gặp riêng Gia Trụ vào buổi tối rồi. Thái tử nói có thể gọi Gia Trụ qua, ba người cùng uống trước, tối đến ta với Gia Trụ gặp riêng cũng được.”