Chờ Mùa Xuân Đến

Chương 17

Vạn Kỳ Gia Chính càng điên cuồng, ta lại càng bình tĩnh. Hơn hai mươi năm quen biết, đây là lần đầu tiên ta thật sự nhìn thấu trái tim hắn.

 

Ta muốn nói gì đó, nhưng cảm giác cổ họng như bị nghẹn. Ta cố sức ho một tiếng, không ngờ lại ho ra một ngụm m.á.u tươi.

 

Máu b.ắ.n lên tay Vạn Kỳ Gia Chính, khiến hắn giật mình, vô thức buông tay khỏi ta.

 

Cổ họng ta thoải mái hơn một chút, ta cố gắng nói ra một câu đầy mỉa mai: 

 

"Ngươi thật đáng thương."

 

Bốn chữ ấy khiến đôi mắt của Vạn Kỳ Gia Chính đỏ ngầu. Hắn đột ngột đứng dậy, quát lớn: 

 

“Ta đáng thương sao? Ngươi mở mắt ra mà nhìn! Người đứng đây là ta, kẻ quỳ dưới đất là ngươi!”

 

Ta muốn dùng những lời lẽ cay độc nhất để chế giễu hắn, nhưng ngay cả sức để cười ta cũng không còn.

 

Vạn Kỳ Gia Chính quay lưng lại, không thèm liếc nhìn ta thêm: "Thư Quỳnh Hoa, ngươi mau xuống dưới mà xin lỗi Vạn Kỳ Gia Trụ đi. Vì ngươi chính là kẻ đã đẩy hắn vào chỗ chết! Người đâu!"

 

Một toán thái giám và thị vệ tràn vào.

 

Vạn Kỳ Gia Chính giữ lưng thẳng tắp, lạnh lùng nói: "Thư Quỳnh Hoa âm mưu hành thích vua, lập tức giam vào đại lao, chờ ngày hành quyết!"

 

Thái giám lôi ta ra khỏi điện. Nhìn bóng lưng của Vạn Kỳ Gia Chính càng lúc càng xa, ta bỗng bật cười.

 

Hắn không hề nhận ra rằng mình đã trúng kế.

 

Một lần nữa, ta lại bị đưa vào nơi quen thuộc - đại lao.

 

Trên sàn không có chiếu, chỉ là một đống rơm cũ mốc. Nhưng ít nhất đây không phải là thủy lao.

 

Ta tự an ủi bản thân. Nhưng trong lòng ta hiểu rõ, dù là ở đâu, e rằng ta cũng không còn sống bao lâu nữa. Cảm giác sinh lực trong cơ thể đang cạn kiệt từng chút một, từng hơi thở đều trở nên khó khăn.

 

Mười năm trôi qua, ta lại quay về nơi này.

 

May mắn thay, trước khi đi, ta đã để lại thư hòa ly cho Tàng Viễn. Dù Vạn Kỳ Gia Chính có tàn bạo đến đâu, triều đình vẫn còn những quan viên sáng suốt. Nếu năm xưa hắn dùng quan hệ huyết thống để kéo cả nhà họ Thư xuống nước, thì lần này ta đã hòa ly, hắn sẽ không thể kéo Tàng Viễn vào.

 

Không biết có phải vì lòng luôn nghĩ về Tàng Viễn hay không, ta nằm trên sàn rơm, lại nhìn thấy Tàng Viễn đang bước về phía mình.

 

Ta tưởng đó chỉ là ảo giác. Nhưng ngay sau đó, tiếng xích khóa bị c.h.é.m đứt vang lên, kéo ta tỉnh dậy.

 

Hắn thật sự đến đây.

Bạn cần đăng nhập để bình luận