Chờ Mùa Xuân Đến
Chương 12
Đây là địa bàn của hắn, dù ta có vùng vẫy cũng vô ích.
Thay vì vậy, ta muốn xem hắn định giở trò gì, liền đi theo.
Cuối con đường, quả nhiên là cung điện của Vạn Kỳ Gia Chính.
Có lẽ đây là lần đầu tiên trong mười năm qua, hắn triệu kiến riêng ta.
Sơn Nại bị giữ lại ở cửa, ta một mình bước vào.
Trong đại điện, Vạn Kỳ Gia Chính mặc thường phục, tự tay rót rượu, vẻ mặt thư thái.
Thấy ta bước vào, hắn nâng tay ra hiệu:
“Ngồi đi, nếm thử xem rượu này thế nào.”
“Thần phụ thân thể yếu, không uống được rượu.”
Ta không chút do dự từ chối.
Động tác nâng ly của Gia Chính khựng lại, sau đó hắn tự uống cạn:
“Vậy nên, Tàng Viễn mới đổi rượu thành nước cho ngươi sao?”
Ta sững sờ, nhận ra hắn đang nói về chuyện ở yến tiệc hôm đó.
Ánh mắt Gia Chính đầy vẻ cay độc:
“Dạo này trẫm nghe được một chuyện, có cung nữ nói Tàng tướng quân và phu nhân của hắn thật ân ái, đến mức tham dự yến tiệc cũng lén lút bảo người đổi rượu thành nước. Các ngươi thật sự ân ái như vậy sao?”
Không đoán được ý đồ của hắn, ta chỉ giữ gương mặt vô cảm mà đáp:
“Việc này dường như không liên quan tới hoàng thượng.”
“Không liên quan đến trẫm?”
Nụ cười giả dối trên mặt Gia Chính biến mất.
Hắn đột ngột đứng dậy:
“Thư Quỳnh Hoa, ngươi còn biết liêm sỉ không? Tỉnh táo còn dám lao vào trẫm? Ngươi có mấy cái đầu mà giả vờ say để trêu chọc trẫm?”
“Hoàng thượng hiểu lầm rồi.”
Ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng:
“Hôm đó từ đầu tới cuối, thần phụ chưa từng nói mình say.”
Gia Chính bị câu nói của ta chặn lại, nhưng chỉ lát sau hắn bật cười lớn:
“Thư Quỳnh Hoa, ngươi dám nói chuyện với trẫm như vậy, vì nghĩ rằng có Tàng Viễn làm chỗ dựa sao?”
“Phải thì sao?”
Ta mệt mỏi, không muốn phí lời với hắn.
Gia Chính không hề bị chọc giận, ngược lại hắn cười mỉm, từng bước tới gần ta, vẻ mặt như một đứa trẻ chuẩn bị chơi khăm ai đó:
“Nếu trẫm nói, năm xưa chính Tàng Viễn đã bán đứng Vạn Kỳ Gia Trụ, khiến hắn thất bại trong cuộc mưu phản, ngươi còn coi hắn làm chỗ dựa không?”
Tim ta chợt run lên, tay nắm chặt lại để giữ bản thân tỉnh táo.
Ánh mắt Gia Chính đầy vẻ phấn khích chưa từng có, hắn mong chờ phản ứng của ta, mong ta đau đớn đến rơi nước mắt, thậm chí tốt nhất là gục ngã.
Hắn đúng là kẻ ác độc, có lẽ vì hôm đó thấy Tàng Viễn đặc biệt bảo vệ ta, nên mới gọi ta vào cung để hành hạ.
Hắn thực sự không muốn ta được sống một ngày yên ổn.
8
Ánh mắt Vạn Kỳ Gia Chính phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của ta, nhưng ta nhất định không thể để hắn toại nguyện.