Chờ Mùa Xuân Đến

Chương 4

Hạ công công ghé sát tai Thái hoàng thái hậu, nhẹ giọng nói:

 

"Nương nương, Tàng phu nhân tới rồi."

 

Thái hoàng thái hậu không có chút phản ứng nào, Hạ công công liền đổi cách gọi:

 

"Là Đông Nhi cô nương, Đông Nhi cô nương tới rồi."

 

Cách xưng hô này khiến ta như bừng tỉnh từ giấc mộng xa xưa.

 

Ánh mắt Thái hoàng thái hậu dần lấy lại tiêu điểm, bà ngờ vực nhìn xung quanh:

 

"Ở đâu?"

 

Hạ công công giơ tay chỉ về phía ta, Thái hoàng thái hậu cũng nhìn theo, ta vội vàng cúi đầu hành lễ thật cung kính.

 

Bà nhìn ta một lát, sau đó như đứa trẻ, quay đầu lại, trừng mắt:

 

"Ngươi gạt ta, nàng không phải."

 

Hạ công công vội quỳ xuống:

 

"Lão nô nào dám gạt nương nương? Đây chính là Đông Nhi cô nương."

 

Nhưng Thái hoàng thái hậu không nhìn ta thêm lần nào nữa.

 

Hạ công công áy náy nhìn ta cười:

 

"Bệnh tình của nương nương lại nặng hơn, thật khiến phu nhân vất vả một chuyến.”

 

Lòng ta chua xót không nói nên lời.

 

Ta từng oán trách bà, từng giận dữ với bà, nhưng khi đối diện với dáng vẻ này, ta không thấy chút hả hê, thậm chí không còn chút oán hận nào.

 

Hạ công công lại định mở miệng:

 

"Thật ra nương nương…"

 

Chưa kịp nói xong, cung nữ bên ngoài đã vào thông báo – An Nguyệt công chúa tới.

 

An Nguyệt công chúa là trưởng nữ của Vạn Kỳ Gia Chính, năm nay vừa tròn mười tuổi.

 

Với bộ y phục đỏ rực như một ngọn lửa, An Nguyệt công chúa chạy vào, tay cầm một chiếc chuồn chuồn tre, vừa chạy vừa gọi:

 

"Thái bà bà, người xem con mang đến cho người món đồ tốt gì này!"

 

Thái hoàng thái hậu lập tức lấy lại tinh thần, âu yếm ôm An Nguyệt công chúa vào lòng, mặc nàng khoe chiếc chuồn chuồn tre mà nàng tự làm.

 

Khung cảnh gia đình đoàn tụ vui vẻ ấy khiến lòng ta nhói đau.

 

Thấy không ai để ý, ta liền chuẩn bị lặng lẽ rời đi.

 

Nhưng đúng lúc ấy, tiếng nói của Thái hoàng thái hậu khiến ta cứng người.

 

"Ngoan nào, Đông Nhi, để bà nội bóc hạt dưa cho con nhé?"

 

Ta cứng ngắc quay đầu lại, nhìn thấy Thái hoàng thái hậu đang cầm hạt dưa trêu đùa An Nguyệt công chúa.

 

An Nguyệt công chúa không hài lòng, bĩu môi nói:

 

“Thái bà bà, người lại nhầm rồi, con là Nguyệt Nhi, không phải Đông Nhi. Người là thái bà bà, không phải bà nội.”

 

Ta loạng choạng lùi lại một bước, may mà Sơn Nại nhanh tay đỡ lấy ta.

 

Trong khoảnh khắc hoang mang, ánh mắt ta chạm phải ánh nhìn của Hạ công công, ta lập tức hiểu ra lời nói dang dở của ông khi nãy.

 

Cung điện ấm áp như mùa xuân, nhưng ta không thể ở lại thêm một giây nào, kéo tay Sơn Nại, vội vàng rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận