Chờ Mùa Xuân Đến

Chương 13

Giọng nói của hắn chậm rãi đuổi theo ta:

 

“Những năm qua ngươi ủy thân cho hắn, liệu Gia Trụ dưới suối vàng có hận ngươi đến mức làm quỷ cũng không yên được không?”

 

Hắn biết ta, biết rõ câu nói nào đ.â.m thẳng vào tim ta nhất.

 

Ta không trả lời, chỉ sải bước rời khỏi đại điện.

 

Vạn Kỳ Gia Chính quả thực rất thông minh, nhưng cũng vô cùng độc ác.

 

Nhưng hắn đã bỏ sót một điều, đó là hắn không biết ta và Tàng Viễn đã chung sống với nhau như thế nào suốt những năm qua.

 

Khi ta mười bảy tuổi, ta ép Gia Trụ nói suốt một đêm rằng hắn muốn cưới ta.

 

Hôm sau tỉnh dậy, ta thấy mình đã ngủ trong phòng riêng.

 

Nhưng ta vẫn nhớ mơ hồ Gia Trụ từng nói rằng cần chuẩn bị hôn lễ, hắn sẽ xin cưới ta, đợi đến mùa xuân sẽ tới rước dâu.

 

Hai ngày sau đó, ngày nào ta cũng trang điểm xinh đẹp, đợi hắn đến cầu hôn.

 

Nhưng cuối cùng, người đến lại không phải Gia Trụ.

 

Một toán quan binh xông vào nhà, đến bắt toàn bộ nhà họ Thư, nói rằng Tam hoàng tử Vạn Kỳ Gia Trụ vây thành, bức vua thoái vị thất bại, bị bắt giữ, và cả họ nhà hắn đều bị liên lụy.

 

Khi bị giam vào thiên lao, ta vẫn không tin, chỉ muốn được gặp Gia Trụ. Nhưng không ai thèm nghe lời ta.

 

Khi đó, tiên hoàng sức khỏe vốn đã không tốt, sau chuyện này lại lâm bệnh nặng, phải để thái tử Vạn Kỳ Gia Chính tạm quyền nhiếp chính.

 

Nghe tin này trong ngục, ta còn mừng rỡ, nghĩ rằng với tình cảm của ta và Gia Chính, chắc chắn cả hai đều sẽ không sao.

 

Nhưng thánh chỉ đầu tiên của Vạn Kỳ Gia Chính khi đăng cơ là:

 

“Nghịch tặc Vạn Kỳ Gia Trụ cùng toàn bộ đồng đảng nhà họ Thư đều phải c.h.é.m đầu.”

 

Khi đó, cả triều đình đều xin giảm tội cho nhà họ Thư, nói rằng họ không tham gia mưu phản, dù bị liên lụy cũng không đáng phải chết.

 

Nhưng Vạn Kỳ Gia Chính nhất quyết không nghe.

 

Lúc đầu, ta nghĩ có lẽ cai ngục đã nhầm lẫn, nên cầu xin họ giúp ta tìm thái hậu, ngây thơ nói rằng thái hậu là bà nội ta.

 

Cai ngục cười phá lên, không thương tình mà đáp lại:

 

“Thái hậu vừa nhận được thánh chỉ đã lập tức xuất cung đi lễ Phật ngoài thành, phải một tháng nữa mới về.”

 

“Ngươi đừng mơ, thái hậu rõ ràng đã đồng ý với quyết định của thái tử, không muốn quản chuyện này.”

 

Lúc đó, lòng ta như rơi xuống vực sâu thăm thẳm. Những người mà ta từng gọi là "bà nội", "đệ đệ" đã hoàn toàn bị xóa sạch trong ta.

 

Ngày hành hình được ấn định là một tháng sau đó. Trong thời gian ấy, ta và cha mẹ bị chuyển từ thiên lao sang thủy lao.

 

Nước trong thủy lao dâng tới ngang ngực, màu nước đen ngòm, bên trong có chuột và vô số loài côn trùng không rõ tên. Chúng không ngừng cắn xé từng tấc da thịt ngâm trong nước của ta.

 

Tay ta bị trói, không thể nào đuổi đánh chúng, vết thương bị cắn dần dần thối rữa, mưng mủ.

 

Ban đầu, ta đau đớn đến mức ngày đêm gào khóc, khiến cha mẹ ta cũng rơi nước mắt.

 

Họ không sợ đau, họ chỉ sợ ta đau.

 

Ta không biết mình đã bị giam trong thủy lao bao lâu, vì nơi ấy không phân biệt được ngày hay đêm.

 

Ta chỉ biết rằng, đến cuối cùng, ngay cả sức để khóc ta cũng không còn.

 

Tai ta vẫn còn vang vọng tiếng gọi của cha mẹ, họ bảo ta đừng ngủ, nhưng ta vẫn chìm vào giấc ngủ.

 

Khi tỉnh lại, ta đã ở trong phủ tướng quân, Tàng Viễn đang ngồi bên giường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận