Chiến Thần Đổi Hồn Với Ngốc Nữ
Phần 7
Ta vội vã hỏi An Cửu: "Khi tiểu Hầu gia thâm nhập vào doanh trại địch, có mang theo ai cùng đi không?"
An Cửu thành thật đáp: "Lúc Hầu gia rời đi, quả thật có mang theo một người dẫn đường nhanh nhẹn, chỉ là để che giấu thân phận nên tuyên bố với bên ngoài đó là nam sủng đi theo hầu hạ."
Ôi, thế này thì đúng rồi!
Ta vỗ vai An Cửu, tỏ vẻ thấu hiểu: "Hiểu rồi, chúng ta đều hiểu!"
Hắn ta vội vàng phủ nhận liên tục: "Không phải đâu! Hầu gia không có! Người đừng nói bậy!"
Bên cạnh, Thiết Trụ lặng người khi nhận ra bản thân mình lại là nam sủng.
Sự im lặng của hắn như có thể chọc thủng màng nhĩ.
10
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Tuy đã làm rõ được thân phận thật của Thiết Trụ, nhưng ký ức của hắn đứt đoạn, chúng ta vẫn chưa biết được lúc đó tiểu Hầu gia bị thương như thế nào và vì sao hồn phách lại rời khỏi thể xác.
Còn về việc làm sao để họ có thể trở về đúng vị trí của mình lúc này, lại càng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Suy đi tính lại, ta kéo Thiết Trụ đi thăm vị cao tăng ở Linh Lung tự.
Linh Long tự là thánh địa Phật giáo số một ở kinh thành, ngay cả thiên tử cũng đến đây cúng tế.
Ta hào phóng quyên góp một khoản tiền hương đèn lớn, được tiểu hòa thượng dẫn vào nội viện, cung kính trình bày mục đích đến với phương trượng.
Nhưng phương trượng lắc đầu: "Phá giải việc mượn xác hoàn hồn, lão nạp e rằng không có khả năng."
Ta đang định thất vọng thì lại nghe ông ấy nói: "Tuy nhiên, đúng lúc hảo hữu của lão nạp là Thanh Hư, hôm nay cũng đang ở bản tự, có lẽ ông ấy có thể giúp nữ thí chủ giải đáp thắc mắc."
Nói xong, từ sau đại điện bước ra một đạo sĩ.
Thấy ta có vẻ nghi hoặc, ông ấy phe phẩy phất trần trong tay, cười nói: "Từ xưa Phật Đạo vốn không phân chia."
Thanh Hư chân nhân đi vòng quanh Thiết Trụ quan sát một lượt, lấy từ trong tay áo ra một vật trắng lông xù, đặt vào lòng bàn tay ta.
Ta nhìn kỹ, hóa ra là một con chồn tuyết mắt đỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chien-than-doi-hon-voi-ngoc-nu/phan-7.html.]
Con vật nhỏ tò mò nghiêng đầu đánh giá ta.
"Đây là linh sủng chồn tuyết của ta, rất linh thông, ngươi cứ mang nó bên mình, khi thời cơ đến, nó sẽ tự giúp đỡ."
Ta vội vàng hỏi: "Khi nào mới là thời cơ?"
Thanh Hư chân nhân vuốt vuốt chòm râu dê: "Đừng gấp đừng vội, vạn pháp tùy duyên."
11
Trên xe ngựa trở về phủ, ta và chồn tuyết nhìn nhau chằm chằm, thật sự không biết con vật nhỏ này có thể giúp được gì.
Thiết Trụ an ủi ta: "Không cần phải vội, mọi chuyện đều có cơ duyên của nó."
Đi một chuyến đến Linh Lung tự, tên này nói chuyện cũng trở nên huyền bí.
Xe ngựa chưa vào phủ, An Cửu đã sai người đến báo, nói Lục Hoàng tử đến phủ thăm hỏi Hầu gia.
Thiết Trụ hỏi: "Lục Hoàng tử, có phải là vị thay mặt thánh thượng đến dự lễ đại hôn lần trước không?"
Ta gật đầu.
Cha ta từng nhắc đến, Lục Hoàng tử văn võ song toàn, được thánh thượng sủng ái nhất.
Đại Hoài triều chưa lập Thái tử, vị Lục Hoàng tử này chính là ứng cử viên có sức cạnh tranh nhất hiện nay.
Nhưng không hiểu vì sao, quan sát người này, ta luôn cảm thấy giữa đôi mày hắn ta ẩn chứa điều gì đó đen tối.
Lục Hoàng tử đến thăm, chuyện mượn xác hoàn hồn vẫn chưa thể tiết lộ, nên đại tỷ tỷ nghe theo lệnh của ta, ngoan ngoãn nhắm mắt, nằm trên giường giả bệnh.
Lục Hoàng tử tha thiết nói: "Vĩnh An Hầu là chiến thần của Đại Hoài ta, cũng là cánh tay phải của phụ vương, mong rằng ngươi sẽ tĩnh dưỡng cho tốt, sớm ngày bình phục, biên cương của Đại Hoài vẫn cần phải nhờ cậy nhiều vào ngươi."
Chỉ là không hiểu vì sao, tuy hắn ta nói như vậy, nhưng trong thần sắc lại không thấy lo lắng, ngược lại còn lộ vẻ nhẹ nhõm.
Con chồn tuyết trong lòng ta bỗng dưng trở nên bất an.
Ta lặng lẽ trấn an nó, cúi người đáp lễ Lục Hoàng tử.
Khi cung kính tiễn hắn ta rời đi, Thiết Trụ đứng sau lưng ta đột nhiên sắc mặt nghiêm trọng: "Ta nhớ ra khi ở trong doanh trại quân địch, từng nghe người ta nhắc đến hắn ta."