Chiến Thần Đổi Hồn Với Ngốc Nữ
Phần 11
Mưa tên trong chớp mắt đã đến.
Ta đá bay chiếc bàn tròn ra ngoài, múa kiếm tạo thành tàn ảnh, bảo vệ Hoàng thượng vừa đủ tránh được một loạt tên.
Thiết Trụ nhân lúc Độc Cô Lẫm phân tâm, một kiếm đ.â.m xuyên chân phải hắn ta, phi thân về bảo vệ bên cạnh bọn ta. Thấy ta và Hoàng thượng đều không sao, hắn nói nhỏ: "Hiện giờ bọn chúng đông người, chúng ta vừa đánh vừa lui, tránh mũi nhọn của chúng!"
Độc Cô Lẫm được thủ hạ đỡ, cố nén cơn đau, giận dữ vô năng: "Đem nỏ liên châu lên đây cho ta, b.ắ.n ch-ết bọn chúng!"
"Ch-ết tiệt! Tại sao cung môn vẫn chưa phá được, người của Cấm quân thống lĩnh Lý Nhai đâu?"
Nỏ liên châu nhanh chóng được mang lên.
Tên thường, chúng ta còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, nhưng nỏ liên châu vừa ra, e rằng chúng ta sẽ không còn sức phản kháng.
Ta và Thiết Trụ liếc nhìn nhau, đều thấy được quyết tâm liều ch-ết một phen trong mắt đối phương.
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, cửa Ngự thư phòng bị người ta đá văng.
An Cửu - thống lĩnh thị vệ Hầu phủ kịp thời đến, c.h.é.m ch-ết mấy người, tiến vào trong vòng vây. Thấy ta, hắn ta quỳ một gối xuống đất: "Phu nhân bày mưu, hạ quan may mắn không phụ mệnh!"
Ta thấy đại tỷ tỷ núp sau lưng hắn ta, thò đầu ra nhìn cười với ta, lúc này cuối cùng cũng yên tâm.
Đại đội quân lính theo sau đến.
Phụ thân ta dẫn đầu mọi người, phịch một tiếng quỳ xuống đất: "Vi thần cứu giá đến muộn!"
Hoàng thượng vội đỡ phụ thân ta dậy: "Ái khanh mau đứng lên!"
Độc Cô Lẫm bên cạnh mắt trợn ngược: "Không thể nào, sao người đến lại là các ngươi? Lý Nhai đâu?"
An Cửu ném một cái đầu người trước mặt hắn ta: "Lục điện hạ đang nói đến người này phải không? Kẻ này đánh cắp hổ phù, có ý định tự ý điều động doanh trại ngoại thành, may mà được Hầu gia của chúng ta kịp thời phát hiện, đã xử tử tại chỗ!"
Nói xong, đại tỷ tỷ vui vẻ chạy lên, trao hổ phù vào tay ta. Nàng ấy khẽ nói: "Tiểu muội không thấy đâu, vừa rồi tỷ lợi hại lắm, bọn họ đều sợ tỷ!"
Ta nén nụ cười trong lòng, gật đầu với nàng ấy, quay người dâng hổ phù lên Hoàng thượng.
Hoàng thượng nói: "Bắt tên loạn thần tặc tử này xuống, giam vào thiên lao, đợi thẩm tra ra tất cả người có liên quan, chọn ngày xử chém!"
"Tuân chỉ!"
Ta và Thiết Trụ liếc nhìn nhau.
Xem ra vở kịch ép vua thoái vị này, cuối cùng cũng đã hạ màn trong gang tấc.
Nào ngờ Độc Cô Lẫm đột nhiên vùng khỏi người hai bên, cướp lấy một thanh trường kiếm, ném về phía trước: "Hoàng đế chó má, ch-ết đi!"
Dị tộc thảo nguyên vốn có sức mạnh kinh người, lại ở khoảng cách gần như vậy.
Đến khi chúng ta phản ứng, đã không còn đường tránh!
"Bệ hạ cẩn thận!"
Ta phi thân lên.
Trong chớp mắt, lại bị người phía sau dùng một lực mạnh đẩy ra.
Ta quay đầu lại, trơ mắt nhìn Thiết Trụ thay ta che chắn trước mặt Hoàng thượng.
Trường kiếm xuyên qua vai hắn, hắn lập tức m.á.u chảy như suối, ngất đi.
Còn đại tỷ tỷ vì đỡ ta, đập đầu vào góc bàn, cũng không còn tiếng động.
"Thiết Trụ! Đại tỷ tỷ!"
Ta đau đớn như xé gan xé ruột: "Mau tới cứu người! !"
Hoàng thượng cao giọng: "Vĩnh An Hầu và phu nhân có công cứu giá, người đâu, mau truyền thái y! !"
15
Thái y dùng châm như thần, miệng vết thương của Thiết Trụ nhanh chóng được cầm máu, đại tỷ tỷ cũng thoát khỏi nguy hiểm.
Chỉ là đợi rất lâu, cả hai người đều không thấy tỉnh lại.
Ngoài cửa sổ trăng sáng treo cao.
Ta nhớ lại Thanh Hư đạo trưởng từng nói, sau đêm nay, hồn phách của Vĩnh An Hầu có thể trở về bất cứ lúc nào.
Đến lúc đó, đại tỷ tỷ của ta cũng có thể trở về thân xác của mình.
Vậy. . . hắn thì sao?
Ta nhìn về phía thân xác của đại tỷ tỷ.
Giờ này hắn còn ở trong đó không?
Khung cảnh trong đầu hiện lên trước mắt.
Vào thời khắc quan trọng, chính hắn đẩy ta ra, lấy thân mình thay thế, đỡ lấy một kiếm cho Hoàng thượng.