Chiếc Thuyền Không Neo

Chương 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta vội đứng dậy, đỡ lấy lão nhân đang run rẩy nơi bậc thềm, dặn cung nhân sắc một bát thuốc an thần.

 

Ám vệ dẫn đầu quỳ một gối, bẩm:

 

"Đêm qua, nhà họ Cố phái thích khách."

 

"Thuộc hạ đã bắt sống, giam vào ngục, chờ tra xét."

 

Ta khẽ gật đầu, từ trong hộp trang điểm vốc một nắm kim châu, thưởng cho hắn.

 

Lang y vẫn còn chưa hoàn hồn.

 

Ông là người từng trải phong ba, thế nhưng lại không ngờ, khi Cố Thanh Nhượng cầu y, có thể hạ mình đến thế.

 

Mà khi muốn ngăn cản ông cứu người, lại có thể bỏ tiền mướn sát thủ.

 

Cố Thanh Nhượng là kẻ cực đoan đến mức đáng sợ.

 

Ta khẽ thở dài.

 

"Thưa tiên sinh, gần đây cứ ở lại Đông cung nghỉ ngơi."

 

"Đợi khi điện hạ giải hết độc trong người, ta sẽ cho người hộ tống ngài hồi hương."

 

Ông cúi đầu vái lạy.

 

Phó Độ đích thân thẩm tra thích khách do phủ họ Cố phái đến.

 

Lúc này, Cố Thanh Nhượng còn trẻ, lại vừa bị giáng chức, khiến trưởng bối trong nhà mất hết kiên nhẫn.

 

Hắn đã không còn tư cách điều động mấy tên tử sĩ còn sót lại của Cố gia.

 

Miệng thích khách tuy chặt, nhưng vẫn có thể bẻ ra.

 

Chẳng bao lâu sau, hắn đã khai.

 

Người đứng sau chính là Cố Thanh Nhượng.

 

Hắn còn giao ra thư mật của Cố Thanh Nhượng, không phải để xin tha, chỉ cầu cho người nhà được bình an.

 

Phó Độ đã đồng ý.

 

Nay chứng cứ người và vật đều đã đủ, Cố Thanh Nhượng bị áp giải ra công đường, tước bỏ mũ quan, phán tội lưu đày.

 

Đó đã là kết quả sau khi Cố gia đứng ra chạy chọt, lo liệu khắp nơi.

 

21

 

Ngày Cố Thanh Nhượng rời kinh, Thẩm Tịch Ngô đến tìm ta cầu xin.

 

Nàng rưng rưng lệ, nắm chặt váy ta, khóc đến mức suýt ngất lịm.

 

"Điện hạ, xin người hãy tha cho Thanh Nhượng."

 

"Hắn chỉ là nhất thời xúc động thôi!"

 

Nàng nói rất nhiều.

 

Ta nghe mà thất thần.

 

Quả thật y thuật của vị lang y kia rất cao minh.

 

Người trước kia chỉ bước một bước là thở gấp, nay lại có thể chạy đến chỗ ta, vừa khóc vừa quỳ.

 

Ta ngồi xổm xuống, từng chút một gỡ từng ngón tay đang níu váy ta của nàng ra, nhìn thẳng vào mắt nàng.

 

"Hắn ngay cả ân nhân của ngươi cũng có thể xuống tay g.i.ế.c chết."

 

"Loại người như vậy, ngươi vì sao lại muốn cầu tình cho hắn?"

 

Nàng giọng nghẹn từng hồi, tha thiết nói:

 

"Điện hạ không hiểu đâu."

 

"Hơn mười năm nay, vì bệnh tật, ta không bước chân ra khỏi cửa, chỉ có hắn, mỗi lần xuân về sẽ hái một cành đào còn đọng sương, lặng lẽ đặt bên cửa sổ ta."

 

"Vì sức khỏe của ta, hắn có thể quỳ xuống cầu người, thậm chí tự mình vào núi hái thuốc. Tất cả ta đều nhìn thấy."

 

"Hắn không chỉ là người ta yêu, mà còn là ân nhân của ta."

 

Ta trầm mặc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chiec-thuyen-khong-neo/chuong-7.html.]

 

Nàng chưa từng làm vợ Cố Thanh Nhượng.

 

Không biết con người thật của hắn là thế nào.

 

Cho nên, nàng mới vì trái tim của hắn mà hãm hại cả ta.

 

Ta đáp: "Hắn đã phạm sai, thì phải chịu trách phạt."

 

"Người cứu mạng ngươi là đại phu. Còn kẻ hắn muốn g.i.ế.c chính là ân nhân cứu mạng của ngươi."

Hồng Trần Vô Định

 

Ta đứng dậy, bảo cung nhân đưa nàng ra ngoài.

 

Lời cũng đã nói hết rồi.

 

 22

 

Xuân qua thu đến.

 

Thân thể Phó Độ ngày càng tốt lên từng ngày.

 

Sau khi chàng hoàn toàn bình phục, ta và chàng cùng chuẩn bị rất nhiều lễ vật để tiễn vị lang y kia.

 

Vàng bạc là thứ cần phải có.

 

Sau này ông mở y quán, mua thuốc thang, đều không thể thiếu những thứ ấy.

 

Bản khắc y thư trong cung cũng phải có.

 

Ông muốn hành y cứu người, tất cần có thứ ấy.

 

Đến lúc lên đường, lễ vật được đưa từ Đông cung ra nhiều đến mức chất đầy cả một chiếc thuyền.

 

Ta và Phó Độ đứng bên bờ tiễn ông.

 

Gió nhẹ mơn man, sóng nước lấp lánh ánh vàng.

 

Ta và chàng đứng sóng vai nhìn cánh buồm xa dần khuất bóng.

 

Ta âm thầm đếm từng ngày trôi qua.

 

Chàng đã không còn phải c.h.ế.t yểu như kiếp trước nữa.

 

Tựa như sợi dây căng trong lòng ta cuối cùng cũng được buông lỏng.

 

Ký ức kiếp trước càng lúc càng mờ nhạt.

 

Ta đành phải ghi lại những chuyện quan trọng, rồi dặn dò từng điều cho Phó Độ.

 

"Năm Nguyên Thủy thứ hai mươi mốt, Lạc Dương xảy ra lũ lớn, phải gia cố đê điều từ sớm."

 

"Năm thứ hai mươi lăm, Giang Nam lại bị đại hồng thủy, dịch bệnh bùng phát sau đó cũng là do đợt úng này…"

 

Ta nghĩ một lúc, rồi nuốt những lời còn lại vào lòng.

 

Thật ra ta cũng không biết phải làm gì cho đúng.

 

Chỉ biết, kiếp trước, Cố Thanh Nhượng đã đi một con đường hoàn toàn sai lạc.

 

Ta đặt bút xuống.

 

"Tóm lại, chàng phải cùng các đại thần bàn bạc kỹ càng."

 

"Đến lúc đó, nhất định phải chọn người đáng tin để phó thác."

 

Phó Độ thổi khô nét mực, thu lại cuộn tấu, dịu dàng đáp: 

 

"Được."

 

"Vân Chu nếu đã có giấc mộng tiên tri, ta sao có thể là kẻ chậm bước?"

 

Ta hỏi mỏi, tựa đầu vào vai chàng.

 

Chàng khe khẽ kể cho ta nghe mấy chuyện thú vị gần đây trong triều.

 

Ngoài cửa sổ, ve kêu râm ran, hoa lựu sắp rực đỏ như lửa.

 

Thiên hạ thái bình.

 

Có lẽ đó chính là ý nghĩa thật sự của lần trọng sinh này của ta.

 

Hoàn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận