Chàng cũng nhìn ta, khẽ cười, bình thản mà vững vàng.
"Vậy thì cứ thử đi."
Lang y đi lấy dược liệu, sắc thuốc.
Ta dìu Phó Độ, nhìn chàng uống từng ngụm thuốc.
Mới được nửa bát, chàng đã đẩy chén ra, cúi đầu, nắm lấy tay ta, rồi bắt đầu ho kịch liệt.
Tim ta như bị bóp nghẹt.
Hồng Trần Vô Định
Vừa lo, vừa sợ.
Chàng ho rất lâu, đỏ cả vành mắt.
Cuối cùng phun ra một ngụm m.á.u đen đặc.
Vị lang y đứng bên thở phào một hơi.
"Điện hạ thân thể suy nhược, chuyện này không thể hấp tấp."
"Hôm nay đến mức này là được rồi, sau này hãy cẩn thận điều dưỡng."
"Nửa tháng sau, thứ dân sẽ quay lại."
Ta đứng dậy, phân phó người chuẩn bị xe ngựa, tiễn ông về.
"Đa tạ."
18
Thân thể của Phó Độ ngày một khá hơn.
Sắc mặt chàng đã có chút hồng hào, cũng bắt đầu xử lý chính vụ, thậm chí còn dư sức bắt lỗi Cố Thanh Nhượng, khiến hắn liên tục mất mặt trên triều đình.
Một hôm, chàng hồi cung sau buổi thiết triều.
Ta đứng trước cửa điện đợi chàng, vừa đi bên cạnh vừa lải nhải:
"Chàng bớt hao tâm tổn trí lại đi, đại phu dặn là phải tĩnh dưỡng cho tốt mà."
Chàng nhìn ta, khẽ cười.
"Bây giờ ta đã khá lên nhiều rồi."
Bất chợt, chàng ôm ngang lấy ta, xoay một vòng.
Ta vội ôm lấy cổ chàng, mặt đỏ bừng, gục đầu vào hõm vai ấm áp, mềm mại của chàng, tà váy tung bay.
Chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập vui sướng.
Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói không đúng lúc.
"Bái kiến điện hạ."
Là Cố Thanh Nhượng.
Phó Độ đặt ta xuống, thản nhiên nhìn hắn.
"Cố đại nhân."
Cố Thanh Nhượng cúi đầu.
Nhưng đường cong nơi cổ có phần cứng ngắc.
"Thần dạo này không biết đã đắc tội gì với điện hạ…"
Phó Độ nhíu mày.
"Ngươi không nghe thấy sao?"
Cố Thanh Nhượng ngẩng đầu, ánh mắt theo bản năng liếc nhìn ta, sững sờ một lúc, rồi mới mơ hồ đáp lại:
"Gì cơ?"
Phó Độ hơi nhếch môi, mang theo vài phần trào phúng:
"Trên triều sáng nay, ta đã liệt kê từng tội từng lỗi ra rõ ràng cả rồi."
"Nếu ngươi cảm thấy oan uổng gì, cứ đến thẳng trước mặt phụ hoàng mà kêu."
Cả hai không nói rõ, nhưng ta biết ít nhiều.
Cố Thanh Nhượng không phải kẻ sạch sẽ gì.
Hắn vốn *bênh thân không bênh lý.
(*bênh thân không bênh lý: Thiên vị người quen, người nhà, dù người đó sai, mà không đứng về phía lẽ phải, công bằng)
Kiếp trước, để cứu ca ca của Thẩm Tịch Ngô thoát tội, hắn từng ngụy tạo chứng cứ, mua chuộc nhân chứng, đủ mọi thủ đoạn.
Thủ đoạn ấy quá thành thạo, chắc hẳn chẳng phải lần đầu hắn làm việc đó.
Hắn im lặng trong chốc lát.
Vẻ mặt thất thần, lùi lại vài bước.
"Thần đã rõ."
19
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chiec-thuyen-khong-neo/chuong-6.html.]
Cố Thanh Nhượng bị giáng chức.
Ngày thánh chỉ được ban xuống, Phó Độ đang cùng Hoàng thượng nghị sự, bị giữ lại trong cung.
Cố Thanh Nhượng mượn cớ phụ trách việc nhà, lẻn vào Đông cung.
Hắn không đến bái kiến Thái tử thiếu phó, mà lại hối lộ cung nhân, tìm đến gặp ta.
Hắn hẳn cũng đã đoán ra…
Người trọng sinh, không chỉ có mình hắn.
Cuối hành lang, vắng bóng người qua lại.
Tử đằng nở rộ, hoa rủ thấp xuống, từ xa chỉ thấy tà áo khẽ lay.
Cố Thanh Nhượng hạ giọng, mang theo oán khí không cam lòng:
"Vân Chu, ta với nàng từng là phu thê."
"Cần gì phải làm chuyện tuyệt tình đến thế?"
"Thái tử mệnh ngắn, chuyện ấy chúng ta đều biết."
"Gần đây hắn khỏe lên, chẳng qua chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi…"
Ta lạnh lùng nhìn hắn, không chút do dự giơ tay tát thẳng một cái.
"Ngươi dám nguyền rủa chàng ấy!"
Trên má hắn in rõ dấu tay đỏ ửng, ngẩn người tại chỗ.
Kiếp trước, ta chưa từng đối xử với hắn như vậy.
Ta hạ tay xuống, xoa nhẹ lòng bàn tay hơi đau, giọng nói mang theo một tia châm biếm nhàn nhạt:
"Ngươi cũng biết, đây không phải là kiếp trước nữa."
"Chàng ấy sẽ không sao."
Ánh nắng lốm đốm chiếu xuyên qua tán hoa, rơi xuống gương mặt hắn.
Ánh mắt hắn u ám, mơ hồ mang theo vài phần âm hiểm.
"Nàng để tâm đến hắn vậy sao?"
"Kiếp trước cũng thế. Rõ ràng ta mới là phu quân của nàng."
Ta nhìn hắn, khẽ cong môi, chỉ cảm thấy nực cười.
"Rõ ràng là ngươi không thể quên Thẩm Tịch Ngô trước."
"Ngươi tự hỏi lại lòng mình xem, sau khi thành thân, ta có từng nhắc đến Thái tử? Có từng như ngươi, ôm di vật mà mượn rượu giải sầu chưa?"
Ta đúng là cũng không quên được.
Nhưng ta tôn trọng Cố Thanh Nhượng, trừ cái ngày Thái tử băng hà, ta chưa từng biểu lộ gì quá mức.
Huống hồ, thái tử băng hà, thần tử nên khóc.
Ta chưa từng vượt giới hạn.
Không đợi hắn đáp, ta tiếp lời:
"Bây giờ, ta đã gả cho Thái tử, ngươi với Thẩm Tịch Ngô kề vai chung gối, còn có điều gì không vừa lòng?"
Hắn lặp lại một câu: "Không vừa lòng điều gì sao."
Rồi tự giễu bật cười một tiếng.
"Có lẽ là ta đã hối hận rồi."
"Chỉ muốn sống lại cuộc sống như kiếp trước."
Hắn vẫn vậy, giỏi đóng vai kẻ si tình.
Nhưng nếu để hắn sống bên người bệnh tật ốm yếu cả đời, hắn chắc chắn không cam lòng.
Ta không nói thêm lời nào, chỉ thấy hắn như kẻ điên.
Thấy ta định gọi người tới.
Hắn vội vàng rút lui, bỏ đi trong chật vật.
20
Cố Thanh Nhượng ủ rũ mấy ngày liền.
Ta thấy bất ổn, liền phái thêm nhiều người theo dõi chặt chẽ hơn.
Phó Độ có chút ngạc nhiên.
Nhưng cũng không hỏi gì nhiều.
Chỉ đưa ta một khối lệnh bài và một quyển danh sách.
"Nếu nàng muốn, có thể tự điều động những người này."
Ta liền cử một nhóm người đi.
Sáng sớm hôm sau, ám vệ trở về bẩm báo.
Phía sau hắn, là vị lang y mặt mày tái nhợt.