Chiếc Thuyền Không Neo

Chương 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn đỏ cả vành mắt, vội vàng hỏi:

 

"Vậy trước kia thì sao?"

 

"Nàng đối với ta, chẳng lẽ không có chút nào..."

 

Hắn lỡ lời.

 

Ta ngắt lời hắn: "Không có."

 

Ta nhìn về phía Thẩm Tịch Ngô, ánh mắt như có suy tư.

 

"Ngươi yêu mến Thẩm cô nương, chuyện này ai ai cũng biết."

 

"Hay là ta thuận nước đẩy thuyền, tâu với mẫu hậu, thay hai người ban hôn?"

 

Đôi mắt Thẩm Tịch Ngô sáng bừng lên.

 

Nàng nhìn ta, ánh mắt đầy chờ mong.

 

Cố Thanh Nhượng lại cúi đầu, giấu hai tay vào tay áo, buồn bã nói:

 

"Đa tạ điện hạ."

 

"Nhưng ban hôn thì không cần đâu."

 

Ánh mắt Thẩm Tịch Ngô dần dần ảm đạm.

 

Nàng hậm hực như trẻ con thua cuộc, khẽ hành lễ với ta rồi xoay người rời đi.

 

Tà áo tung lên, khẽ lướt qua mu bàn tay Cố Thanh Nhượng.

 

Hắn đứng đó lặng thinh, không đuổi theo.

 

Ta cũng chẳng buồn để ý đến hắn nữa, quay sang nhìn Tạ nhị tiểu thư, mỉm cười:

 

"Trưởng công chúa còn chuẩn bị một ít điểm tâm và trà hoa."

 

"Có muốn nếm thử không?"

 

 15

 

Lúc hoàng hôn buông xuống, ta quay về Đông cung.

 

Tuy giữa ta và Thẩm Tịch Ngô có chút xích mích, nhưng được tụ họp cùng các tỷ muội thân thiết nơi khuê phòng, rốt cuộc vẫn rất vui vẻ.

 

Trời đã sẩm tối.

 

Phó Độ đang đứng ngoài điện chờ ta.

 

Chàng thân hình cao lớn, nhưng vì bệnh lâu ngày nên trở nên gầy gò, mảnh khảnh.

 

Đứng yên nơi đó, chẳng khác nào một pho tượng sứ mỏng manh, dễ vỡ.

 

Ta khẽ nâng váy, bước từng bước nhỏ chạy về phía chàng.

 

Chàng dang tay ôm ta vào lòng.

 

Trán ta lướt qua cổ áo lót lông mềm mại của chàng.

 

Rất mềm, lại hơi nóng.

 

Chàng vẫn còn sợ lạnh.

 

Hồng Trần Vô Định

Chàng ôm chặt ta, rất lâu sau mới chịu buông ra.

 

Rồi lặng lẽ nhét vào tay ta một tờ giấy.

 

Là hộ tịch của nhà họ Hứa.

 

Bên dưới tên mẫu thân ta, có thêm một dòng nhỏ:

 

【Nữ: Hứa Vân An, mười bốn tuổi, con thứ】.

 

Tay ta siết nhẹ, vô thức làm nhăn tờ giấy.

 

Ta ngẩng đầu nhìn chàng, hốc mắt bất chợt đỏ lên.

 

"Ta từ khi nào lại có thêm một muội muội?"

 

Phó Độ hơi cụp mắt, tránh đi ánh nhìn của ta.

 

"Đợi ta c.h.ế.t rồi, nàng có thể trở lại làm nữ nhi nhà họ Hứa."

 

"Ta sẽ phong nàng làm Quận chúa, để nàng không cần lo hậu sự về sau."

 

"Nếu nàng có người mình thương, có thể xin mẫu hậu ban hôn."

 

Ta rất muốn xé tờ giấy trong tay.

 

Nhưng lại không dám, dù sao cũng là giấy tờ của Hộ bộ.

 

Đành cắn răng, uất ức vò đi vò lại trong tay.

 

Ta vẫn còn nhớ rõ kiếp trước.

 

Năm ấy xuân lạnh buốt, Phó Độ không thể qua khỏi những ngày đầu xuân.

 

Trong cung vang lên hai mươi bảy hồi chuông.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chiec-thuyen-khong-neo/chuong-5.html.]

Ta mặc đồ trắng, theo Cố Thanh Nhượng nhập cung tế tang, nhất thời không kìm nén được cảm xúc, lệ rơi không dứt.

 

Sau khi hồi phủ, hắn lại chau mày nhìn ta, ánh mắt đầy lạnh lùng.

 

"Ngươi vì Thái tử mà đau lòng đến mức ấy sao?"

 

...

 

Nghĩ đến chuyện xưa, giọng ta dần yếu đi, nước mắt cứ thế mà rơi thành từng giọt.

 

"Chàng sẽ không c.h.ế.t đâu."

 

Chàng nhận lấy khăn tay do cung nhân đưa tới, nâng mặt ta lên, nhẹ nhàng lau nước mắt đang không ngừng rơi xuống.

 

Càng lau, nước mắt càng nhiều.

 

Chàng thở dài một hơi.

 

"Trước kia nàng không hay khóc như vậy."

 

"Là tại ta sao?"

 

"Số mệnh như thế, ta sớm đã chấp nhận rồi."

 

Ta siết lấy tay chàng, ánh mắt đẫm lệ mà nhìn chàng không chớp mắt.

 

"Nhưng có thể thay đổi được."

 

"Ta từng mơ một giấc mộng rất dài."

 

16

 

Phó Độ nắm lấy tay ta, dắt ta quay vào trong điện.

 

Chàng đóng kín cửa sổ, ôm lò sưởi tay, ngồi xuống bên cạnh ta.

 

Nghe xong lời ta kể, sắc mặt chàng hơi tái đi, gân xanh trên tay nổi lên lờ mờ.

 

Giọng cũng trầm hẳn lại.

 

"Cố Thanh Nhượng lại có thể đối xử với nàng như thế."

 

Ta không muốn để chàng vì những chuyện đã qua mà thêm hao tổn tâm sức, chỉ nhẹ giọng nói:

 

"Chuyện đã qua rồi."

 

"Ta không đi theo lối cũ mà gả cho hắn. Những chuyện chưa từng xảy ra, đều có thể thay đổi."

 

"Vị lang y kia đã nhận lời, ngày mai sẽ đến xem bệnh cho chàng."

 

Ông ấy sẽ cố gắng hết sức để cứu chữa cho Phó Độ.

 

Nhưng trước khi đến, còn phải xử lý xong chuyện bên phía Thẩm Tịch Ngô.

 

Ta cũng không định đến Thẩm phủ giành người.

 

Dù sao, mạng nàng ta cũng là một mạng người.

 

Ta khẽ siết lấy tay chàng.

 

"Chữ ‘chết’ — từ nay về sau, không được phép nhắc đến nữa."

 

Chân mày Phó Độ giãn ra.

 

Chàng mỉm cười nhìn ta.

 

"Được."

 

"Không nhắc nữa."

 

17

 

Chiều hôm sau.

 

Vị lang y kia đến.

 

Phó Độ đã miễn mọi lễ tiết cho ông, nhưng ngay khi bước vào điện, ông vẫn nghiêm túc hành đại lễ.

 

Thì ra, năm xưa khi Phó Độ theo Hoàng thượng vi hành vi phục, từng tiện tay cứu một đứa bé bị rơi xuống nước.

 

Đứa trẻ ấy là cháu gái của vị lang y.

 

Nàng tuổi còn nhỏ, lại hít phải nước sông, mắt mờ tai ù, không nhớ rõ mặt người cứu, chỉ nhớ bên hông của ân nhân có đeo một khối ngọc bội viền vàng, khắc hình tường vân, kèm theo tua đỏ.

 

Lang y không khám bệnh cho quyền quý, chỉ vì e sẽ rước họa, liên lụy đến người nhà.

 

Còn với ân nhân, dĩ nhiên là chuyện khác.

 

Ông bắt mạch cho Phó Độ, sắc mặt chợt trầm xuống, lông mày nhíu chặt.

 

"Điện hạ không phải mắc chứng bệnh lạ, mà là trúng độc."

 

"Loại độc này chỉ có ở Giang Nam, vì vậy thái y trong cung mới không chẩn ra được."

 

Ta lo lắng hỏi: "Vậy có cách nào giải không?"

 

Ông nghiêm giọng: "Hiện tại, chỉ có thể lấy độc trị độc."

 

"Nhưng cách này cũng có rủi ro."

 

Ta nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày, đưa mắt nhìn về phía Phó Độ đang nằm trên giường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận