Chiếc Thuyền Không Neo

Chương 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

6

 

Ta và Phó Độ, từng hợp bát tự, từng đổi canh thiếp.

 

Nhưng ngay trước khi tứ hôn, chàng lại lâm trọng bệnh.

 

Bệnh đến như núi đổ.

 

Chàng dần không cưỡi nổi ngựa, không giương nổi cung.

 

Nếu không phải vì chàng là đích trưởng tử, nếu không phải mẫu thân chàng nắm quyền lớn trong cung.

 

Thì ngôi vị Thái tử, e là cũng chẳng giữ được.

 

Phó Độ cụp mắt, siết chặt đai áo choàng, đầu ngón tay khẽ run.

 

Chàng lùi về sau hai bước.

 

"Vân Chu, nàng hãy nghĩ lại một lần nữa."

 

"Thái tử phi nếu tái giá, thiên hạ sẽ gièm pha. Nếu nàng lấy ta, về sau chỉ có thể sống đơn độc."

 

"Nàng xưa nay sợ cô quạnh, sợ tịch mịch…"

 

Ta nhớ đến kiếp trước.

 

Sống mũi cay cay.

 

Nước mắt từng giọt lớn rơi xuống ào ạt.

 

Phó Độ qua đời, ta chẳng thể ở bên chàng.

 

Rõ ràng là hai người tâm đầu ý hợp.

 

Vậy mà ta chẳng hay nỗi đau cuối cùng của chàng ra sao.

 

Chàng cũng chẳng hay, ta bị người đời lạnh nhạt, sống những ngày tháng khó nhọc nhường nào.

 

Con đường đó, ta đã từng đi qua một lần.

 

Đời này.

 

Ta chỉ muốn có chàng ở bên, sáng tối không rời.

 

"Chàng không muốn cưới ta nữa sao…"

 

Ta òa khóc, chẳng thể kiềm lòng.

 

Phó Độ luống cuống, lấy tờ hôn thư trong tay ta, vội vàng nói: "Muốn chứ!"

 

"Thánh chỉ đã viết sẵn, đêm nay có thể đưa đến Hứa phủ."

 

"Ngày lành cũng đã tính cả rồi."

 

"Nếu nàng bằng lòng…"

 

Ta vừa khóc vừa cười.

 

"Vậy thì chọn ngày gần nhất ấy."

 

7

 

Tranh thủ lúc cổng cung còn chưa đóng, Phó Độ dẫn ta vào diện kiến Hoàng đế và Hoàng hậu.

 

Tam cương cửu lễ đều đã được chuẩn bị từ sớm.

 

Tuy hôn kỳ đã cận kề, nhưng không hề vội vã.

 

Lúc trăng sắp lên, Phó Độ tiễn ta ra khỏi cung.

 

Các thuộc quan trong Đông cung lại đưa đến rất nhiều lễ vật, chất đầy một cỗ xe ngựa.

 

Phó Độ nói: 

 

"Đây là mấy món nhỏ các thuộc quan trong Đông cung mới kiếm được gần đây, ta nghĩ nàng hẳn sẽ thích."

 

Ta khẽ mím môi cười.

 

Chợt lại nhớ tới thuở nhỏ, khi ta còn làm thư đồng bên cạnh công chúa.

 

Phó Độ lúc ấy cũng đã thích tặng đồ cho ta.

 

Nhưng chàng khi còn niên thiếu lại kín đáo, ít nói.

 

Vì muốn đưa ta một hộp điểm tâm, mà đành phải tặng cả cho đám hoàng tử và thư đồng, đến cuối cùng mặt đỏ bừng bừng mới dám giao món quà cho ta.

 

Chàng trao cho ta một cuộn thư họa.

 

"Là phổ khúc ‘Quảng Lăng Tán’, trước kia nàng vẫn luôn mong mỏi."

 

Ta đón lấy, nhưng đầu ngón tay khẽ run.

 

Đây chính là vật mà kiếp trước Cố Thanh Nhượng mang từ trong cung về tặng ta.

 

Khi ấy, hắn chưa từng nói, đó là di vật của Thái tử quá cố.

 

Phó Độ chau mày, hơi cúi người, kề sát ta hơn: "Lại muốn khóc rồi à?"

 

"Hầy, quả nhiên là tiết xuân dễ khiến người ta động lòng."

 

Ta muốn cười.

 

Nhưng nếu cười lúc này, chỉ càng thêm xấu xí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chiec-thuyen-khong-neo/chuong-2.html.]

 

Ta mím môi, cố tỏ ra bình thản. 

 

"Không muốn khóc."

 

Phó Độ bật cười thành tiếng.

 

Chàng đưa tay, vuốt phẳng mi tâm của ta.

 

"Chỉ tiễn được nàng đến đây thôi."

 

"Không biết gần đây đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta hy vọng nàng sẽ vui vẻ hơn, Vân Chu."

 

Phải rồi.

 

Vừa mới sống lại mấy ngày, ta đã làm được chuyện mà cả đời trước vẫn mong mỏi.

 

Đời này, phải sống vui vẻ hơn mới được.

 

8

 

Hồi phủ.

 

Ta bước qua hành lang dài, đi ngang qua sảnh tiếp khách.

 

Lửa đèn sáng rực, bóng người qua lại tấp nập.

 

Cố Thanh Nhượng cùng mẫu thân hắn, Cố phu nhân, đều đang ở đó.

 

Cố phu nhân chau mày, có vẻ lo lắng nhìn về phía ta.

 

"Vân Chu vừa mới từ trong cung trở về sao?"

 

Mẫu thân ta hừ lạnh một tiếng.

 

"Phải rồi."

Hồng Trần Vô Định

 

"Hôm nay con bé chịu nhục lớn như vậy, chẳng lẽ không nên vào cung tìm di mẫu nó mà kể lể một phen?"

 

Di mẫu ta chính là Đức phi, quản lý rất nhiều chuyện trong nội đình, lời nói có trọng lượng.

 

Cố phu nhân thoáng lộ vẻ ngượng ngùng, khẽ đẩy Cố Thanh Nhượng một cái.

 

"Con còn không mau qua xin lỗi Vân Chu!"

 

Hắn bước đến gần ta hai bước.

 

Nhưng cúi thấp đầu, chẳng nhìn ta lấy một lần, chỉ nhạt giọng nói:

 

"Hôm nay là ta không phải."

 

"Không nên đề cập đến việc này giữa chốn đông người."

 

"Nhưng hôn sự này ta nhất định sẽ từ hôn. Ta đã có người trong lòng, Vân Chu nghĩ hẳn cũng sẽ hiểu cho."

 

"Đã có mặt cả hai nhà, sính lễ trước kia ta cũng xin mang về một lượt."

 

Ta không ngờ, hắn lại nói lời tuyệt tình đến thế.

 

Ngay cả chút thể diện giữa hai nhà cũng không cần giữ.

 

Kiếp này, hắn đúng là quyết tâm muốn cắt đứt hoàn toàn với ta.

 

Cũng tốt.

 

Người và chuyện kiếp trước, càng dứt bỏ được bao nhiêu, càng nhẹ lòng bấy nhiêu.

 

Ta bình tĩnh nói:

 

"Những sính lễ kia, ta đương nhiên sẽ không giữ."

 

"Lục Ngạc, ngươi đi sai người mang đơn kê và lễ vật ra đây, để Cố công tử kiểm tra từng món một cho rõ ràng."

 

Cố Thanh Nhượng khẽ thở phào, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

 

"Vân Chu, có thể cho ta mượn một bước nói chuyện chăng?"

 

Bàn tay hắn giấu trong tay áo siết chặt.

 

"Là chuyện rất quan trọng."

 

Ta còn chưa lên tiếng.

 

Mẫu thân ta sắc mặt đã đen lại, giận đến ném thẳng một chén trà xuống đất.

 

"Ngươi còn muốn làm nhục Vân Chu tới mức nào nữa?"

 

"Hôm nay không tiện tiếp khách."

 

"Cố công tử kiểm tra xong, thì sớm quay về đi thôi."

 

Lời lẽ rõ ràng là lệnh đuổi khách.

 

Mẫu thân đã nói thế, ta cũng không tiện ở lại thêm, liền một mình trở về viện.

 

9

 

Cố Thanh Nhượng không thể nói chuyện riêng với ta, nhưng lại gửi đến một phong thư.

 

Do Lục Ngạc chuyển lại.

 

Nha đầu ấy vốn không ưa gì Cố Thanh Nhượng.

 

Nhưng hắn dặn đi dặn lại, nói nội dung trong thư vô cùng quan trọng đối với ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận