Chiếc Thuyền Không Neo

Chương 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 12

 

Từ khi Cố Thanh Nhượng trở về từ Giang Nam, hắn thường xuyên lui tới Thẩm phủ, ngày đêm không rời, tận tình chăm sóc Thẩm Tịch Ngô, thậm chí không ra khỏi cửa.

 

Hai người chẳng khác nào đã là phu thê.

 

Lần ta gặp lại Thẩm Tịch Ngô, là vào tháng Tư.

 

Trưởng công chúa Dương Tín rất yêu thích hoa mẫu đơn, năm nào đến tháng Tư cũng cho người chuyển mẫu đơn từ Lạc Dương về phủ, mời mọi người đến ngắm hoa.

 

Phó Độ đang bệnh, chẳng thể chịu được phấn hoa.

 

Ta vốn chẳng định đi.

 

Chàng nghiêng người tựa trên giường, sắc mặt tái nhợt, mày chau chặt.

 

"Nàng cứ yên tâm đi đi.”

 

"Từ trước đến nay, năm nào nàng cũng đến, ta biết nàng thích những nơi náo nhiệt như vậy."

 

"Nếu vì ta mà nàng phải gò ép bản thân, trái lại ta lại chẳng thể yên tâm tĩnh dưỡng."

 

Ta chỉ đành theo ý chàng, nhận lời mời của trưởng công chúa.

 

Thẩm Tịch Ngô cũng được mời.

 

Trong hậu hoa viên, mẫu đơn nở rộ, từng cánh đỏ rực như sóng vỗ ngàn tầng.

 

Chắc là do y thuật của vị lang y kia cao minh, sắc mặt Thẩm Tịch Ngô đã tốt lên không ít.

 

Nàng đứng yên tĩnh một bên ngoài đám đông, dáng vẻ vẫn như cành liễu yếu mềm đung đưa trong gió, lông mày như núi xa, mắt tựa hồ thu thủy.

 

Nhưng đã nằm bệnh giường lâu ngày, không quen biết ai, bên cạnh chẳng có lấy một người bạn.

 

Nàng đưa mắt nhìn về phía ta, rồi chầm chậm bước đến, khẽ khom người hành lễ.

 

"Lần này đến đây, là để xin lỗi Tam tỷ tỷ."

 

Xung quanh lập tức yên lặng, ai nấy đều chờ xem trò hay.

 

Ta hơi nghi hoặc: "Xin lỗi?"

 

Mi mắt nàng cụp xuống, giọng nói nhẹ như gió thoảng.

 

"Vì ta mà Thanh Nhượng từ hôn với tam tỷ tỷ, trong lòng ta vẫn mãi canh cánh."

 

"Đây là chút quà tạ lỗi gửi đến tỷ tỷ."

 

Nàng đưa tay ra, trong lòng bàn tay trắng muốt là một đoá hoa lụa.

 

Cánh hoa xếp lớp, tầng tầng lớp lớp như sóng trào không dứt.

 

Nàng đưa hoa cho ta, cánh hoa khẽ động, một con ong bất ngờ bay ra từ trong đó.

 

Ta giật mình.

 

Vô thức vung tay áo gạt đi.

 

Nàng khẽ dùng ngón út móc lấy tay áo ta, rồi cả người nghiêng ngả về phía sau.

 

Không ngã vào bụi hoa.

 

Mà ngã gọn vào vòng tay của Cố Thanh Nhượng.

Hồng Trần Vô Định

 

Hắn luống cuống đỡ nàng ta đứng vững, chưa kịp hoàn hồn.

 

"Sao nàng lại một mình đi xa như thế. May mà có người dẫn đường giúp ta, không thì chẳng biết nàng sẽ bị bắt nạt đến mức nào rồi."

 

Sau khi dỗ dành nàng xong, hắn mới ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt lạnh như băng, không còn lấy một chút kiên nhẫn.

 

"Hứa Vân Chu!"

 

"Ngươi không chăm sóc Tịch Ngô thì thôi, cớ gì còn ra tay đẩy nàng ấy?"

 

"Ngươi rõ ràng biết, thân thể nàng ấy yếu nhược, làm sao chịu được va chạm?"

 

Hắn quên mất rồi.

 

Kiếp này, ta không phải thê tử của hắn nữa.

 

Không có lý do gì phải chăm sóc người cũ của hắn.

 

Càng không cần phải tiếp tục nhún nhường, nhẫn nhịn.

 

Ta chỉ bình tĩnh nhìn lại.

 

"Chuyện đó thì liên quan gì đến ta?"

 

"Liên quan gì đến ngươi?"

 

"Cố Thanh Nhượng, hôm nay ngươi đứng ra vì nàng ta, bằng thân phận gì?"

 

 13

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chiec-thuyen-khong-neo/chuong-4.html.]

Cố Thanh Nhượng nhất thời cứng họng.

 

Tựa như hoàn toàn không nhận ra ta là ai, trong mắt đầy vẻ không thể tin nổi.

 

Dù sao thì, kiếp trước ta cũng chỉ nổi giận đúng một lần.

 

Sau một hồi im lặng, hắn lại lớn tiếng nói:

 

"Ra mặt vì nữ tử yếu đuối thì cần gì thân phận?"

 

"Người có mặt đều trông thấy cả, là ngươi ép người quá đáng, thậm chí còn ra tay đẩy nàng ấy!"

 

Tạ nhị tiểu thư đang đứng cạnh ta, bỗng bước lên một bước, thẳng thắn nhìn hai người họ.

 

"Vừa rồi ta thấy rõ ràng. Là Thẩm Tịch Ngô tự mình ngã xuống."

 

Nàng đưa tay, móc lấy tay áo ta, lùi lại hai bước.

 

"Giống như thế này."

 

Triệu tam tiểu thư giỏi b.ắ.n cung, ánh mắt cũng cực kỳ tinh tường.

 

"Là nàng ta giấu côn trùng trong hoa lụa, Vân Chu mới phải vung tay áo gạt đi."

 

Chỉ vài lời, các nàng đã nói rõ toàn bộ sự việc.

 

Sắc mặt Thẩm Tịch Ngô tái nhợt, thân thể loạng choạng như sắp đổ, hốc mắt cũng đỏ hoe.

 

Nàng ta dùng tay áo che mặt, ho khan mấy tiếng, nước mắt theo đó trào ra.

 

"Đủ rồi!"

 

Ánh mắt Cố Thanh Nhượng bỗng trở nên lạnh lẽo.

 

Đường viền cằm siết chặt căng thẳng, giọng nói cũng trở nên gằn nén:

 

"Trước mặt người ngoài, ngươi cần gì phải thế này?"

 

"Ta hiểu rõ những tâm tư nhỏ nhặt của ngươi."

 

"Ngươi xưa nay luôn ganh ghét Tịch Ngô, ganh ghét nàng ấy được ta để tâm hơn—"

 

Hắn còn chưa nói hết lời.

 

Tạ nhị tiểu thư đã lấy tay áo che miệng, bật cười khúc khích.

 

Triệu tam tiểu thư liếc nhìn hắn, trong mắt tràn đầy chán ghét.

 

Cố Thanh Nhượng không nói thêm được gì nữa.

 

Mặt hắn lúc trắng bệch, lúc đỏ ửng, lại chuyển sang xanh tái, khó coi đến cực điểm.

 

"Các ngươi..."

 

Tạ nhị tiểu thư cong mắt mỉm cười, sau một lúc mới thong thả lên tiếng:

 

"Ta cười vì ngươi quanh quẩn trong nhà đã lâu, nên chẳng hay biết gì."

 

"Người đang đứng trước mặt ngươi đây chính là Thái tử phi."

 

"Thái tử thân là hoàng tộc chính thống, rồng bay phượng múa."

 

"Nàng ấy sao còn để mắt tới ngươi?"

 

"Huống hồ là tranh giành với một kẻ bệnh tật yếu nhược?"

 

14

 

Lời vừa dứt.

 

Máu trên mặt Cố Thanh Nhượng đã rút sạch.

 

Như không dám tin vào tai mình, hắn khẽ lặp lại một lần nữa: "Thái tử phi?"

 

"Ngươi…"

 

Giữa chốn đông người, cuối cùng hắn cũng không dám nói ra chuyện trọng sinh.

 

"Rõ ràng người ban đầu ngươi chọn là ta."

 

Thẩm Tịch Ngô đột ngột ngẩng đầu nhìn hắn.

 

Trong khoảnh khắc, sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy.

 

"Thanh Nhượng…"

 

Hắn làm như không thấy, cố chấp dán ánh mắt vào ta.

 

Ta lùi lại hai bước, giữ lấy khoảng cách với hắn.

 

"Ta và Thái tử từ đầu đến cuối đều là hai bên tình nguyện."

 

"Chỉ có hôn ước với ngươi mới là ngoài ý muốn."

 

"Giờ đây, chỉ là trở về đúng quỹ đạo mà thôi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận