Chiếc Thuyền Không Neo

Chương 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bức thư không dài:

 

【Vân Chu, ta không cố ý làm tổn thương nàng. Chỉ là Tịch Ngô bệnh nặng, nàng ấy muốn nghe tin ta và nàng đã từ hôn, mới có thể yên tâm mà tĩnh dưỡng.】

 

【Nàng ấy thân thể yếu, từng mời cả thái y trong cung đến xem, nói rằng không qua nổi tuổi hai mươi…】

 

【Chúng ta còn cả tương lai phía trước, nhưng nàng ấy thì không còn nhiều thời gian nữa.】

 

Ta vốn không định hồi âm.

 

Nhưng đọc đến đây, vẫn cầm bút viết mấy dòng.

Hồng Trần Vô Định

 

【Cố Thanh Nhượng, ta với ngươi cũng chẳng còn tương lai gì nữa cả.】

 

Mở tiếp xuống dưới, vẫn còn đoạn nữa:

 

【Còn về danh tiếng của nàng… không cần lo lắng.】

 

【Dù sao thì nàng vẫn là người sẽ gả cho ta, chỉ là giữa chừng xảy ra chút trắc trở mà thôi.】

 

Ta nhíu mày.

 

Đã vì Thẩm Tịch Ngô mà đòi từ hôn với ta.

 

Vì sao vẫn còn vọng tưởng rằng về sau ta sẽ lấy hắn?

 

Ta tiếp tục hạ bút, viết rõ ràng từng chữ:

 

【Ta sẽ không gả cho ngươi.】

 

【Ta sẽ thành thân với Thái tử. Ta rất thích chàng ấy, trước nay vẫn luôn như vậy.】

 

Ta thổi khô nét mực, gấp thư lại.

 

"Ngươi đem thư đến cho Cố Thanh Nhượng."

 

"Nếu hắn không rảnh mà đọc, thì đọc cho hắn nghe."

 

 10

 

Sáng sớm hôm sau, Lục Ngạc quay lại.

 

Nha đầu ấy nói với ta: Đêm qua, Cố Thanh Nhượng bị phạt gia pháp, chịu mười roi.

 

Thế nhưng sáng nay, hắn đã rời kinh.

 

Có một vị lang y giang hồ tuổi cao, mấy ngày nữa sẽ dừng chân ở Giang Nam.

 

Nghe đồn y thuật của ông ấy cao minh, có thể hồi sinh người chết, nối liền gân cốt.

 

Lưng của Cố Thanh Nhượng vẫn còn chưa lành hẳn, vậy mà đã giục ngựa phi nhanh về Giang Nam, chỉ để cầu y cho Thẩm Tịch Ngô.

 

Lá thư ta hồi âm, hắn chưa từng đọc.

 

Vậy thì thôi vậy.

 

Dạo gần đây ta cũng rất bận.

 

Thái tử đính hôn, long trọng vô cùng.

 

Thượng thư bộ Lễ làm chánh sứ, các thuộc quan Đông cung làm phó sứ, mang theo lễ tiết mà đến.

 

Phụ thân ta mặc triều phục, quỳ ở phía bắc, đích thân tiếp nhận thư ưng hôn.

 

Lễ vật cầu hôn chia theo tam cương cửu lễ, có cấm quân hộ tống, kéo dài mấy dặm đường.

 

Việc hoàng gia ban hôn, lập tức lan truyền khắp phố phường.

 

Mẫu thân ta đối với việc ta tự ý quyết định thì vừa kinh hãi, vừa tức giận.

 

Nhưng sự đã rồi.

 

Bà chỉ có thể dặn dò ta vài câu nhiều hơn trước.

 

Giống hệt như kiếp trước.

 

Về phần hôn lễ, vì thân thể Phó Độ không khỏe, nên mọi thứ đều giản lược.

 

Ngoại trừ nghi thức tế trời, cáo miếu, còn lại tất thảy đều giống một đôi vợ chồng bình thường.

 

Ngày hôm đó, bận rộn nhất lại là mấy vị thái y luôn túc trực.

 

Đến đêm, cuối cùng chúng ta cũng an ổn trong tân phòng.

 

Phó Độ cùng ta uống rượu hợp cẩn.

 

Chàng đã mệt suốt một ngày, sắc mặt tái nhợt, thần sắc có phần mỏi mệt.

 

Duy chỉ ánh mắt vẫn vô cùng sáng.

 

Tựa như ngọn nến thắp khắp kinh thành đêm nay.

 

Chàng nâng chén bạch ngọc, vòng qua cánh tay ta, một hơi uống cạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chiec-thuyen-khong-neo/chuong-3.html.]

 

Rượu trôi xuống cổ họng, chàng khẽ khựng lại, đặt chén xuống, do dự hỏi:

 

"Nàng đổi nó thành thuốc rồi à?"

 

Ta gật đầu, thành thật đáp: 

 

"Thái y nói chàng không nên uống rượu."

 

"Hôm nay chàng còn chưa kịp uống thuốc."

 

Chàng thở dài.

 

"Thật ra..."

 

Ta nhìn chàng chăm chú.

 

Đây là đêm tân hôn của chúng ta.

 

Chàng rốt cuộc nhịn xuống, không nói ra điều gì không may.

 

"Không sao cả... rất tốt."

 

Ta phủi đi vài hạt lạc trên chăn, kéo chàng nằm xuống, đắp chăn hỉ cho chỉnh tề.

 

"Rồi sẽ ổn thôi."

 

11

 

Ngày thứ hai sau khi ta và Phó Độ thành hôn.

 

Cố Thanh Nhượng đã từ Giang Nam trở về.

 

Mang theo vị lang y kia.

 

Không dừng nghỉ một khắc nào, lập tức đến Thẩm phủ.

 

Cả kinh thành đều đang truyền nhau rằng: Cố Thanh Nhượng si tình với Thẩm Tịch Ngô đến khắc cốt ghi tâm.

 

Nửa tháng trước, Cố Thanh Nhượng cưỡi ngựa gấp rút đến Giang Nam.

 

Vị lang y ấy lại nói: "Lão phu có một nguyên tắc, không khám bệnh cho quan lại quyền quý."

 

Cố Thanh Nhượng không chịu rời đi.

 

Ngược lại, mỗi ngày đều nhất bộ nhất quỳ, đến bái phỏng.

 

Giang Nam mưa nhiều.

 

Hắn dầm mưa mấy ngày liền, đầu gối, lưng, chỗ nào cũng thương tích.

 

Cuối cùng sức cùng lực kiệt, ngã quỵ trước cửa nhà lang y.

 

Lang y động lòng, cuối cùng cũng đồng ý theo hắn về kinh.

 

Ta sai người đi giám sát Thẩm phủ.

 

Danh tiếng vị lang y ấy, ta cũng từng nghe qua.

 

Kiếp trước, khi dịch bệnh hoành hành phương Nam, Cố Thanh Nhượng từng phụng mệnh đi cứu tế.

 

Hắn từng tận mắt chứng kiến y thuật của người ấy, về sau lại than thở với ta:

 

"Nếu sớm biết đến người này, bệnh của Tịch Ngô biết đâu đã có thể chuyển biến."

 

Giữa lúc thiên tai hoành hành, thảm họa giăng đầy, trong lòng hắn vẫn luôn nhớ đến nàng ta.

 

Ta không muốn nhiều lời với Cố Thanh Nhượng nữa, liền cùng nha hoàn đến giúp đỡ tại y quán.

 

Trong y quán, lão nhân tóc bạc trắng bỗng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào ngọc bội bên hông ta.

 

Ông hỏi ta: "Đây là..."

 

Ta khẽ vuốt ngọc bội, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

 

"Đây là ban thưởng trong cung."

 

Di vật của Thái tử.

 

Ta thu lại dòng suy nghĩ, bắt đầu tỉ mỉ lật xem y án (hồ sơ bệnh án) của Phó Độ.

 

Thái y nói, có lẽ vì trong lòng đã thông suốt, gần đây sức khỏe của chàng tốt lên không ít.

 

Nhưng ta hiểu rõ.

 

Thái y trong cung luôn phải giữ mình, chỉ dám kê đơn thận trọng, không dám mạo hiểm.

 

Ta suy nghĩ chốc lát.

 

Cầm bút viết một phong thư, sai người đưa đến căn nhà gần Thẩm phủ, nơi vị lang y đang ở tạm.

 

Ông rất nhanh đã hồi âm.

 

Mở đầu chỉ có một câu: "Tất tận tâm tận lực."  (Sẽ dốc hết sức mình.)

Bạn cần đăng nhập để bình luận