Chệch quỹ đạo
9
Mọi sự may mắn và hoài nghi, giờ phút này đều tan thành mây khói. Tôi hoàn toàn hiểu rằng nếu tôi tiếp tục vâng lời như trong giấc mơ, cái c.h.ế.t sẽ là con đường cuối cùng của tôi.
“Không phải đã nói với anh rồi sao, công ty là của cha em, tiêu tiền thế nào là chuyện của ông ấy, em không quản được.”
"Hơn nữa, Từ thị anh cần đầu tư, cha em đúng giờ đem tiền qua, thiếu nợ trả tiền không phải là chuyện thường tình sao?"
“Ngạn Phong, có phải công ty anh lại thiếu tiền không? Nếu thiếu anh cứ nói với em, em đi đòi cha em.”
"Em không biết Tô Diệp đã nói gì với anh, nhưng em thật sự không tìm cô ta gây khó dễ, em giao cô ta cho trợ lý của em, nói là bạn của bạn em, bảo trợ lý của em chú ý, em không biết sau lưng em trợ lý của em đã làm gì..."
“Ngạn Phong, anh tình nguyện tin tưởng một trợ lý, cũng không chịu tin tưởng em sao? Rõ ràng em mới là vợ chưa cưới của anh.”
“Hợp đồng mới hôm nay còn chưa thực hiện, em có thể nói chuyện với người phụ trách của bọn họ, ký lại dưới danh nghĩa Từ thị của anh.
Tôi hạ thấp người cầu xin tha thứ: "Ngạn Phong, anh đừng tức giận, đừng đánh em..."
Không biết câu nào kích thích Từ Ngạn Phong, hắn càng tức giận. Nhưng, đó chính xác là kết quả tôi muốn.
"Mặc kệ có phải cô bày mưu đặt kế hay không, Tô Diệp ở chỗ cô chịu ấm ức là sự thật! Đồ đê tiện, ba lần bảy lượt, là tôi cho cô mặt mũi sao, thế cho nên cô hiện tại càng ngày càng không được người ta yêu thích.”
"Không cho cô chút giáo huấn, làm sao cô có thể học được cách để tôi để ở trong mắt!"
Từ Ngạn Phong lấn người tới gần tôi, bóp chặt cổ họng tôi.
“Ngạn Phong, anh... Đừng... Đừng như vậy, em sợ, anh bóp em rất khó chịu...”
"Em sai rồi, tôi... sau này không dám nữa, anh buông tay trước được không..."
Cổ họng và khí quản của tôi bị chèn ép đến khó thở. Tôi chỉ có thể mở các ngón tay của hắn ra để có không gian thở.
Không khí trong phổi càng ngày càng loãng, "cứu binh" lại chậm chạp không tới. Tôi đột nhiên căm ghét không khí xa hoa của khách sạn này.
Với quá nhiều con đường quanh co và quá nhiều xe cộ đông đúc, tôi không biết khi nào cha tôi mới có thể tìm đến.
Vị trí hiện tại của tôi cách cha không xa, nhưng trên đường Từ Ngạn Phong đã mở cửa nhiều lần, tôi cũng không rõ rốt cuộc tôi đang ở đâu.
Chiếu theo tư thế này, hôm nay e là tôi sẽ bị lột một lớp da. Nghĩ vậy, tôi sợ hãi hoảng hốt...
Hay là tín hiệu từ micro không dây không tốt, động tĩnh bên này không truyền qua?