Chệch quỹ đạo
14
"Mày từng đồng ý với tao, sẽ yêu cô ấy như trân như bảo, nhưng lại sỉ ngục cô ấy, lừa cô ấy, hại cha mẹ cô ấy, còn tự tay đoạt tính mạng cô ấy, lúc làm những chuyện đó, làm sao mày không sợ bị tao phát hiện chứ?"
Thẩm Khác giẫm lên mặt Từ Ngạn Phong, tiếp tục nói lời nhục nhã.
“Từ Ngạn Phong, tao không tố giác vạch trần mày, là bởi vì tao cho rằng, so với ăn s.ú.n.g sảng khoái c.h.ế.t đi, mày thích hợp sống không bằng c.h.ế.t.”
“Yên tâm, mày sẽ không c.h.ế.t, nơi này tuy rằng bẩn thỉu, nhưng chính phủ sẽ bảo đảm sinh tồn cơ bản của bọn họ.”
Thẩm Khác nhìn ra xa, cười chế giễu: "Mày da mịn thịt mềm, bọn họ chắc chắn rất vui lòng giữ mày sống đi cửa sau.”
Đúng lúc đó, có mấy kẻ lang thang châu đầu ghé tai, cùng nhau đi về phía này. Từ Ngạn Phong trợn tròn mắt, biểu tình long trời lở đất.
"Anh, em không muốn, cầu xin anh, đừng đối với em như vậy, năm đó em giả mạo anh tiếp cận Kiều Uẩn là em không đúng, nhưng anh đồng ý buông tay không phải sao?"
"Người là em giết, nhưng cô ta là vợ của em, cô ta đến c.h.ế.t cũng không biết sự tồn tại của anh, anh vất vả báo thù cho cô ta có ý nghĩa gì đâu?"
“Chờ ba trăm năm sau, di sản còn không phải có một phần của anh, anh, đừng đi..."
Hắn tránh đế giày Thẩm Khác, xoay người đứng lên ôm lấy chân Thẩm Khác.
Mấy tên lang thang dừng bước.
“Ồ, di sản, mày cho rằng tao quan tâm à? Năm đó Từ Hào ném tao đến đây chẳng quan tâm, hiện giờ tiền của Từ thị tao cũng không thèm.”
“Từ Ngạn Phong, tao không g.i.ế.c mày, nếu mày có thể chạy thoát, đó là bản lĩnh của mày, chỉ cần từ nay về sau mày đừng xuất hiện trước mặt tao, tao sẽ không động đến mày nữa.”
“Từ giờ trở đi, cầu nguyện đi.”
Thẩm Khác một cước đá bay Từ Ngạn Phong, đi về phía chiếc xe đậu bên đường.
"Anh, em là em trai ruột của anh mà, xin anh đừng bỏ em ở đây, anh..."
Từ Ngạn Phong dùng cả tay lẫn chân, vừa lăn vừa bò đuổi theo, bắt được tay nắm cửa xe phía sau, nhưng không thể kéo ra.
“Em trai tốt à, vĩnh biệt.”
Thẩm Khác đạp chân ga, nghênh ngang rời đi. Từ Ngạn Phong sức gió của xe dẫn đi mấy vòng, bị mấy kẻ lang thang kia giữ chặt...