Chệch quỹ đạo

6

"Không phải là tốt rồi, vừa hay bên cạnh em thiếu một trợ lý, bình thường lại rất nhàn rỗi, anh xem cô ta vụng về như vậy, hay là giao người cho em, em giúp anh dạy dỗ miễn phí mấy tháng?" Tôi dựa vào giá sách, hai tay ôm ngực, né tránh bàn tay bẩn thỉu của hắn.

 

Từ Ngạn Phong choáng váng. Mắt thường cũng có thể thấy được Tô Diệp run rẩy một chút.

 

“Từ tổng, đừng...” Cô ta mắt to ngấn lệ, lắp bắp cầu xin.

 

“Tôi nói chuyện với người đàn ông của tôi, không có phần cho cô xen vào!” Tôi quát, quay đầu nhìn Từ Ngạn Phong: "Một người mới còn chưa dùng thuận tay, Ngạn Phong, anh sẽ không từ chối em chứ?"

 

“Kiều Uẩn, hôm nay em làm sao vậy, cô ấy đắc tội với em chỗ nào sao?” Từ Ngạn Phong chậm rãi nghi ngờ tôi.

 

Ồ, đắc tội?

 

Tôi chớp mắt, cười. Có thể nhìn ra tôi cố ý nhằm vào Tô Diệp, không phải là mù.

 

“Nghĩ cái gì vậy, đây là lần đầu tiên em gặp cô ta, cô ta làm sao đắc tội em chứ, hơn nữa, em nào có dễ dàng đắc tội như vậy. Công ty sắp đưa ra thị trường rồi, bình thường anh bận rộn như vậy, trợ lý của anh có ai không khéo léo tự mình đảm đương công việc, huống chi là trợ lý đặc biệt, cô ta ngốc như vậy, không đủ tư cách. Em là suy nghĩ cho anh, Từ Ngạn Phong, anh rốt cuộc là không nỡ thả người, hay là cảm thấy em không xứng chỉ dậy cô ta?"

 

Tôi dùng bạo lực kéo thẻ n.g.ự.c của Tô Diệp xuống, ngữ khí lạnh lẽo âm trầm.

 

"Sao em lại không xứng, Kiều Uẩn, không phải là anh là lo cho em, sợ mệt mỏi sao..." Từ Ngạn Phong cười đến rất xấu hổ.

 

"Không ai trên thế giới này hiểu anh hơn em. Hay là em làm trợ lý đặc biệt của anh nhé? Chúng ta là một cặp đôi hoàn hảo, phu xướng phụ tùy, truyền ra ngoài cũng sẽ là một đoạn giai thoại." Tôi đảo mắt và nảy ra một "ý tưởng điên rồ" khác.

 

Lúc này, mặt Từ Ngạn Phong nghẹn đến đỏ. Tôi cười khẩy ra tiếng. Không trách hắn, hắn muốn thôn tính Kiều thị, làm sao có thể đặt tôi ở bên người.

 

“À, không biết hợp đồng của cha đã ký xong chưa, cha đồng ý tối nay dẫn em đi ăn lẩu hải sản, em đi xem đã.”

 

Tôi tránh tay Từ Ngạn Phong, chạy vào phòng họp. Khoảnh khắc rời đi, tôi không bỏ qua khuôn mặt đặc sắc của Từ Ngạn Phong. Lời đe dọa của tôi rất rõ ràng và đơn giản. Tiền của Tô Diệp và cha tôi, hắn chỉ có thể bảo lãnh một cái.

 

Từ Ngạn Phong nghe hiểu được.

 

7

 

Lúc tôi "không biết chừng mực" đ.â.m vào phòng họp thì bị Từ Ngạn Phong kéo lại.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận