Chệch quỹ đạo

10

Trước khi đi, anh hung hăng liếc Từ Ngạn Phong đang hấp hối một cái. Tôi luôn cảm giác anh đánh chưa đã nghiền, đang hờn dỗi.

 

“Mau lái xe, đi bệnh viện.”

 

Lúc Thẩm Khác nhét tôi vào ghế phụ, cha tôi trực tiếp chui vào ghế sau. Nhớ tới bút ghi âm trong túi quần, tôi xoay hông và nới lỏng dây an toàn để lấy nó ra. Cũng may, vẫn đang hoạt động, không hỏng.

 

Thẩm Khác vừa ngồi lên ghế lái, thấy rõ thứ trong tay tôi, sắc mặt lại khó coi vài phần. Nhưng anh không nói gì cả.

 

Lên đường, Thẩm Khác nhấn ga một cái, không biết đã vượt qua bao nhiêu đèn đỏ, khiến tôi hết hồn hết vía.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận