Chệch quỹ đạo
16 (END)
17
Thẩm Khác từ chối đổi thành họ Từ, anh muốn được gọi là Thẩm Khác.
Từ Hào không ép buộc.
“Còn muốn đối phó với Từ thị không?” Sau khi nhận được thư chuyển nhượng cổ phần của Từ Hào, Thẩm Khác hỏi tôi.
“Anh sẽ tiếp quản Từ thị sao?” Tôi hỏi ngược lại.
“Em hy vọng anh tiếp quản Từ thị à?” Anh đá bóng trở lại.
Ồ, một người đàn ông giảo hoạt. Tôi đạp anh một cước, nhấc chân xuống đất, không muốn đấu trí với anh.
“Đừng đi, nói rõ ràng trước đã, nhà của anh em làm chủ, anh nghe lời em.” Anh bóp eo tôi ôm tôi trở về.
“Em nhắm vào Từ Ngạn Phong, chứ không muốn phá vỡ Từ thị, dù sao thì ở đó cũng có hơn một ngàn nhân viên cần ăn cơm, em không phải nữ Diêm Vương. Về phần anh, muốn nhận thì nhận, không muốn nhận thì đừng miễn cưỡng. Thế nhưng, nếu như anh chịu tiếp nhận, em sẽ không đối phó với Từ thị nữa.”
Tôi mặt đối mặt ngồi vào trên đùi anh, khoanh chân ôm lấy eo anh, bắp chân ở phía sau anh không thành thật lắc lư. Yết hầu anh lăn lộn, xoay người một cái đè tôi ở dưới thân.
Khi tình cảm nồng đậm, anh đưa tay lục ngăn kéo, đột nhiên cả người ngây dại.
Tôi cười khúc khích: “Ném hết rồi, về sau cũng không cần nữa.”
Tôi kéo anh về, chủ động tiến lại gần hôn anh. Khoảnh khắc đó, đáy mắt anh cháy rừng lan ra đồng cỏ.
Nửa tháng kế tiếp, trên cổ tôi đều quấn khăn lụa, bị không ít người trêu ghẹo, đặc biệt là Hứa Tình Tình .
Tôi tức giận đến mức tôi phát hỏa với Thẩm Khác vài trận.
Vài ngày sau, tôi đưa Thẩm Khác về nhà ăn cơm. Mẹ tôi gọi tôi lên phòng sách trên lầu, cho tôi xem một phần tài liệu. Là tài liệu cổ phần của Từ thị.
Thì ra, ngày Từ Hào chuyển cổ phần cho anh, anh liền chuyển nguyên vẹn sang tên tôi.
“Thẩm Khác là đứa trẻ ngoan, nó không cho mẹ nói cho con biết, sợ trong lòng con có gánh nặng, nhưng con phải biết.” Mẹ tôi chỉ nói một câu này.
“Ồ, tôi sẽ làm bộ không biết.” Tôi cười cọ cọ má vai mẹ, dính dính làm nũng.
Tháng thứ nămThẩm Khác tiếp quản Từ thị, tôi mang thai.
Biết được tin tức, Thẩm Khác không nói hai lời quăng gánh, tiếp tục vây quanh tôi.
“Anh thật không dễ dàng mới ngồi vững vàng ở Từ thị, thật sự định mặc kệ?” Tôi cười trêu ghẹo anh.
“Mặc kệ, an toàn của hai mẹ con em là quan trọng nhất.”