8k4

Chương 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng hôm sau.

 

Tôi chưa kịp tỉnh giấc, đã bị hàng loạt cuộc gọi làm choáng váng.

 

"Con bé c.h.ế.t tiệt này, mày giấu con gái tao ở đâu? Mau qua đây giải quyết, không tao báo cảnh sát đấy."

 

Tôi mắt nhắm mắt mở, lười nhác đáp: "Bà là ai?"

 

"Mày hỏi tao là ai, tao là mẹ Mông Mông."

 

Nghe tên Mông Mông, tôi mới tỉnh táo.

 

Thật ra tôi vẫn hơi sợ báo cảnh sát.

 

"Đừng, đừng, cháu qua ngay."

 

Tôi chạy vội đến nhà Mông Mông.

 

Vừa bước vào đã thấy bố mẹ Mông Mông giận dữ nhìn tôi.

 

Cậu tôi đứng bên cạnh, mặt lộ vẻ gian xảo, cười không thành tiếng.

 

Mẹ Mông Mông chống nạnh, giận dữ quát: "Con ranh này, mày giấu con gái tao ở đâu?"

 

Mặt tôi bình thản như nước.

 

"Dì, Mông Mông mất tích rồi ạ? Không thể nào, đầu năm cháu còn gặp cậu ấy. Bạn ấy cùng lớp với cháu, nhưng khác ký túc, ít qua lại, lâu rồi không liên lạc, nghe cô giáo nói mấy hôm nay cậu ấy xin nghỉ."

 

"Mày còn giả ngu? Nếu không phải mày giới thiệu thằng đàn ông hoang cho nó, nó đã không bỏ học, còn trẻ đã học đòi bỏ nhà đi theo trai?"

 

Bỏ nhà theo trai?

 

Tôi không nhịn được cười.

 

Bố Mông Mông nhanh miệng: "Mày còn không nhận? Mẹ nó, báo cảnh sát ngay, tố nó buôn người."

 

Mẹ Mông Mông rút điện thoại, định báo cảnh sát.

 

Cậu tôi vội ngăn lại, nhìn tôi đầy thách thức.

 

"Đừng nóng, Tâm Vũ còn là trẻ con, năm nay mới vào đại học. Chuyện này mà ầm ĩ, chắc chắn nó bị đuổi học. Không khéo còn vào tù."

 

Bố Mông Mông tức giận: "Nếu không phải vì cậu, tôi đã báo cảnh sát rồi. Giờ cho nó cơ hội, cũng là vì nó. Chỉ cần Mông Mông bình an trở về, chúng tôi không truy cứu nữa. Nhưng cậu xem, thái độ nó thế nào!"

 

Bố Mông Mông cầm gạt tàn, ném mạnh xuống đất.

 

Cậu vội vàng an ủi họ: "Anh chị đừng nóng, để tôi khuyên nó, cháu gái tôi, nghe lời tôi lắm."

 

Cậu quay sang nhìn tôi, ánh mắt đầy khiêu khích: "Con bé này, người ta cho cơ hội, phải biết nắm lấy, báo cảnh sát là xong đời. Nhanh nói, Mông Mông bị mày và thằng kia lừa đi đâu? Quan hệ giữa mày và anh ta thế nào? Có phải đồng phạm? Hay là chủ mưu? Tao biết từ nhỏ mày đã ghen tị với Mông Mông, nhưng không thể hại người ta chứ!"

 

Đây gọi là khuyên sao?

 

Đây đúng là đổ thêm dầu vào lửa.

 

Ánh mắt tôi quét qua họ.

 

Mặt mẹ Mông Mông đỏ bừng vì tức giận, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

 

Bố Mông Mông mặt càng khó coi.

 

Ông ấy đá mạnh vào chiếc ghế bên cạnh.

 

"Rầm" một tiếng, ghế đổ.

 

Tôi thấy đã đủ, nếu chờ thêm, sợ họ thật sự đánh tôi.

 

Tôi bật đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa Mông Mông và Trương Lễ, cùng với cuộc nói chuyện với gia đình anh ta mà tôi chuẩn bị trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/8k4/chuong-7.html.]

 

Tôi và Mông Mông cũng cố tình thu âm một đoạn.

 

Trong đoạn ghi âm nói rõ, cậu đã lấy danh nghĩa tôi giới thiệu Trương Lễ cho Mông Mông, để đổ tội cho tôi.

 

Mặt cậu tái dần, há hốc miệng, không nói được lời nào.

 

Bố mẹ Mông Mông nghe giọng con gái, tất nhiên tin tuyệt đối.

 

Bố Mông Mông túm cổ áo cậu tôi, mắt trừng trừng.

 

"Mày định làm gì? Bắt cóc con gái tao, còn đổ tội cho cháu gái mày? Nhanh nói, con gái tao giờ ở đâu?"

 

Cậu tôi đột nhiên bị vạch trần, không khỏi hoảng sợ.

 

Ông ta giơ hai tay đầu hàng, chân run lẩy bẩy.

 

Mẹ Mông Mông hét lên: "Con gái tôi ở đâu, nhanh nói!"

 

Cậu tôi lắp bắp: "Ở... quê Trương Lễ."

 

Bố Mông Mông lôi cậu ra cửa: "Đi, dẫn chúng tôi đến. Nếu không thấy người, lập tức báo cảnh sát."

 

Cửa mở, Mông Mông tươi cười đứng ngoài.

 

Cô ấy để lộ hàm răng trắng, ngọt ngào nói: "Bố, mẹ, hóa ra bố mẹ yêu con thế, sao trước giờ con không biết?"

 

Bố Mông Mông sững sờ, sắc mặt lập tức dịu lại, mắt đỏ hoe.

 

Mẹ Mông Mông ôm chầm lấy cô ấy, vỗ nhẹ vào vai.

 

"Con bé này, nghe tin con mất tích, bố mẹ suýt c.h.ế.t khiếp, không sao là tốt rồi."

 

Cậu nghiến răng nhìn tôi, nhân lúc bố Mông Mông không để ý, ông ta chạy vụt ra cửa, biến mất.

 

Tôi nhìn theo bóng ông ta, khóe miệng nở nụ cười quỷ dị.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Tiếp theo, tôi sẽ bắt đầu trả thù ông.

 

09

 

Họ trò chuyện với Mông Mông một lúc, rồi quay sang xin lỗi tôi, mời tôi đi ăn.

 

Tôi lịch sự từ chối. Thực ra người cần xin lỗi là tôi.

 

Tôi và Mông Mông liếc nhìn nhau, ý rằng hôm nay đại thắng rồi tôi kiếm cớ rời đi.

 

Về sau nghe nói, Mông Mông chặn Trương Lễ, cắt đứt liên lạc.

 

Mấy ngày sau, tôi bắt đầu theo dõi cậu.

 

Tôi xác nhận vợ sắp cưới của cậu vẫn là Tạch Kình như kiếp trước.

 

Do ngày cưới gần kề, nhà và tiền ông ta hứa vẫn chưa thấy đâu.

 

Tạch Kình bắt đầu cáu kỉnh.

 

Tôi không ngại ngần lấy danh nghĩa họ hàng của cậu hẹn Tạch Kình, và dặn cô ta đừng nói với cậu.

 

Trong quán bar, tôi đi thẳng vào vấn đề.

 

"Nghe nói dạo này chị và cậu tôi cãi nhau?"

 

Tạch Kình nhấp một ngụm rượu, uống cạn, mặt lộ vẻ bực bội, phẫn nộ nói: "Tên lừa đảo này, chuyên lừa cưới. Anh ta nói có đủ thứ, còn cho tôi xem ảnh. Nhưng ngày cưới gần kề, tôi muốn xem nhà, anh ta nay lần mai lữa, nhất quyết không dẫn đi."

 

Tôi đưa cho cô ta một tài liệu: "Từ đầu ông ta đã lừa chị, chưa bao giờ định cưới chị. Đây là tài sản đứng tên ông ta, chẳng có gì. Chị nghĩ nếu ông ta thực sự muốn cưới, lại không chuẩn bị gì sao? Dù có cưới trắng, cũng phải hỏi ý kiến chị chứ?"

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận