Chỉ sợ mẹ nghe xong không cười nổi.
"Mẹ ngồi xuống đi, hứa với con là phải bình tĩnh."
Tôi kéo mẹ ngồi xuống ghế sofa, bật hai đoạn video cho mẹ xem.
Mới xem được một lúc, mẹ đẩy điện thoại ra. Môi mẹ run nhẹ, mặt tái mét. Hai tay bịt tai, nhắm nghiền mắt. Những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài.
Mặt bố đầy áy náy, tiến lại gần mẹ, ngồi xuống bên cạnh, ôm mẹ vào lòng.
Mẹ gục đầu vào n.g.ự.c bố, khóc nức nở.
Tôi ngồi một bên, nước mắt cũng lã chã rơi.
Con người ta phải trải qua đau khổ mới tỉnh ngộ.
Chỉ có nỗi đau mới lật đổ được nhận thức từng có, thậm chí là đảo lộn hoàn toàn quan điểm giá trị tồn tại nhiều năm.
Giống như người mắc ung thư, phải trải qua đau đớn mới cắt bỏ được khối u độc khỏi cơ thể, mới có thể lành vết thương, hồi phục sức khỏe.
Người quyết định mẹ có thực sự tỉnh ngộ hay không không phải ai khác, mà chỉ có chính mẹ. Còn con và bố, ngoài việc không để bản thân bị kéo xuống, chỉ có thể lặng lẽ đứng sau làm hậu thuẫn cho mẹ.
Mấy ngày sau, thấy chiêu bài cũ không hiệu quả, cậu lại nghĩ ra mánh khóe mới.
06
Kiếp trước, trong đám tang của mẹ, bà ngoại khóc rất thảm thiết, thậm chí nhiều lần ngất đi.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi biết bà thiên vị, nhưng dù sao mẹ cũng là m.á.u thịt của bà.
Lúc đó tôi tin những giọt nước mắt ấy là chân thật.
Sau đám tang, bà ngoại nắm tay tôi, nói với giọng đầy xúc động: "Tâm Vũ, bố mẹ con không còn nữa, bà sẽ thay mẹ chăm sóc con, từ nay bà sẽ là người thân nhất của con, con dọn về nhà bà ở nhé."
Tôi lắc đầu ngây ngô, giật tay ra khỏi tay bà.
"Bà ngoại ơi, con cảm ơn bà, nhưng con vẫn quen sống ở nhà mình."
Đám tang kiếp trước trùng vào kỳ nghỉ hè của tôi.
Từ ngày hôm sau đám tang, bà ngoại ngày nào cũng đến nhà tôi nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp...
Tôi muốn giúp, nhưng lần nào bà cũng bảo tôi nghỉ ngơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/8k4/chuong-4.html.]
"Bà ngoại, bà lớn tuổi rồi, ngày nào cũng đến làm việc nhà cho con, con thấy áy náy quá. Con có thể tự học dần, dù sao... con đường phía trước con phải đi một mình, rồi cũng phải quen dần thôi."
Bà ngoại cúi đầu lau nhà: "Đường phía trước bà sẽ đi cùng con, bà còn khỏe lắm."
Trong thời gian ngắn, gia đình biến cố, mất cả cha lẫn mẹ, tâm trạng rơi xuống đáy vực. Lúc này, sự quan tâm chăm sóc tỉ mỉ của bà ngoại trở thành ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tôi, kéo tôi ra khỏi tâm trạng trầm cảm.
Mỗi ngày được ăn những bữa cơm nóng hổi, nhìn bà ngoại ngồi đối diện có vài nét giống mẹ. Thoáng chốc cảm giác như mẹ chưa rời xa tôi.
Thoắt cái đã hai tháng, tôi dần đắm chìm trong sự chăm sóc chu đáo của bà ngoại, vô thức bắt đầu chuyển tình cảm dành cho mẹ sang bà.
Sắp đến ngày nhập học, nghe theo lời khuyên của bà, tôi làm thủ tục tạm nghỉ học, dự định điều chỉnh nửa năm rồi nhập học lại.
Trong thời gian này, tài sản thừa kế của bố mẹ cần được phân chia.
Bà ngoại và tôi cùng có quyền thừa kế.
Bà ngoại nắm tay tôi, nước mắt lưng tròng.
"Tâm Vũ, bà già rồi, cả đời bà chỉ có hai đứa con. Cậu của con bà không trông cậy được, mẹ con lại... Con xem nhà cửa có thể sang tên cho bà được không? Như vậy có thể khiến bà già này an tâm phần nào. Đến khi con lấy chồng, bà sẽ sắm vàng cho con. Bà có thể viết di chúc ngay tại đây, sau khi bà mất, tất cả tài sản của bà sẽ là của con."
Tôi cúi mắt, dĩ nhiên tôi không muốn, nhưng đứng ở góc độ của bà, ông ngoại mất sớm. Cậu thì vô tích sự, không trông cậy được, đứa con gái duy nhất lại đột ngột qua đời. Tuổi càng cao, người bên cạnh càng ít đi, thứ duy nhất có thể nắm giữ chỉ còn tiền bạc.
Trước khi gia đình tôi xảy ra chuyện, quan hệ giữa bà và tôi không tốt, chính xác là không thân thiết. Sau khi mẹ mất, bà không ngừng tiếp cận, chăm sóc tôi.
Chắc cũng hy vọng tôi sẽ phụng dưỡng bà lúc tuổi già?
Tôi mới 18 tuổi, còn trẻ, tương lai còn nhiều cơ hội kiếm tiền.
Hơn nữa bà cũng nói rồi, bà có thể để lại di chúc, tôi hoàn toàn không phải lo về số phận ngôi nhà.
Nếu tôi không đồng ý, theo luật cũng chỉ có thể bán nhà, chia đôi số tiền.
Nếu sang tên cho bà, tôi vẫn có thể ở lại đây.
Một lúc sau, tôi ngây thơ hỏi: "Bà ngoại ơi, vậy con vẫn được ở đây chứ?"
Bà không cần suy nghĩ, trả lời dứt khoát: "Dĩ nhiên rồi, chỉ cần con muốn ở, con cứ ở mãi ở đây. Bà có thể ở đây với con, hoặc con đến nhà bà ở cũng được, con muốn thế nào cũng được. Thực ra nhà vẫn là của con, chỉ là sang tên cho bà, bà thấy yên tâm hơn. Hơn nữa bán nhà lúc này không phải thời điểm thích hợp, nhà đất vẫn là tài sản có giá."
Tôi gật đầu ngơ ngác.
Ngày hôm sau, theo sắp xếp của bà, tôi làm thủ tục thừa kế và sang tên nhà.