8k4

Chương 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Rầm" một tiếng, ly rượu bị tôi đánh rơi.

 

Cả ly rượu đổ xuống đất, mùi rượu lan tỏa, thủy tinh vỡ tan.

 

Tôi thách thức nhìn cậu, giọng điệu đầy mỉa mai: "Ôi, cháu không cố ý."

 

Mẹ quay vào bếp rồi đi ra với cây chổi và hốt rác.

 

Mẹ vừa quét thủy tinh vừa nói: "Ngồi xuống đi, đừng dẫm lên mảnh vỡ."

 

Bà ngoại mặt xám xịt, n.g.ự.c phập phồng, trông rất tức giận.

 

Cậu trợn mắt nhìn tôi, ánh mắt lộ chút khó tin.

 

Tôi nghiêng đầu, làm mặt xấu với cậu.

 

Cậu lấy một cái ly khác, rót đầy, đặt trước mặt bố, không phục nhìn tôi.

 

Bà ngoại nghiêm mặt chất vấn bố: "Rượu đưa đến miệng rồi, sống c.h.ế.t không uống? Không coi nhà ta ra gì, không coi em trai ra gì, hay không coi vợ con ra gì?"

 

"Là tôi không phải, tôi xin uống trước."

 

Bố nở nụ cười xã giao, cầm ly rượu lên, định uống.

 

Cậu đắc ý nhìn tôi.

 

Tôi lập tức đứng dậy, lùi lại vài bước.

 

Lấy đà.

 

Tôi đ.â.m vào người bố.

 

Tay bố buông lỏng, ly rượu rơi xuống đất.

 

Lại vỡ.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Bố lo lắng nhìn tôi: "Con có sao không? Cẩn thận đừng dẫm lên mảnh vỡ."

 

Tôi liếc nhìn xung quanh.

 

Bà ngoại mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt như tẩm độc.

 

Cậu vô thức đứng dậy.

 

Trong mắt ngoài ngạc nhiên, còn có một cảm xúc phức tạp khó tả.

 

Mẹ mặt đầy nghi hoặc, vẻ không biết làm sao.

 

Tôi nói khẽ: "Bố mẹ, con mệt rồi, muốn về nhà."

 

Bố cũng muốn thoát khỏi tình thế khó xử hiện tại.

 

"Mẹ, Hưởng Hiên, hôm nay chúng tôi về trước, lần sau sẽ đến tạ lỗi."

 

Bố ra hiệu cho mẹ.

 

Mẹ vội đứng dậy: "Vâng, hôm nay muộn rồi, con cũng muốn về nghỉ sớm."

 

Nói xong, chúng tôi quay lưng đi ra, đằng sau vang lên giọng bà ngoại: "Đừng mà, chưa ăn được mấy miếng, sao đã về..."

 

Cậu ho hai tiếng. Bà ngoại không nói tiếp.

 

Tôi nói khẽ với bố: "Bố và mẹ ra xe đợi con, con ra ngay."

 

Bố mẹ đã ra cửa, tôi lề mề thay giày.

 

Ngẩng đầu lên, ánh mắt gặp ánh mắt như đại bàng của cậu.

 

Như thú dữ nhìn thấy con mồi, sẵn sàng cắn c.h.ế.t tôi.

 

Tôi bật cười, đứng thẳng người, đột ngột tăng tốc chạy đến bàn, một tay lật bàn rồi quay người chạy ra cửa.

 

Trước khi đóng cửa, qua khe cửa thấy mắt họ càng lúc càng tròn, miệng há hốc.

 

Trên đường về, tưởng tượng cảnh họ thu dọn đống hỗn độn.

 

Tôi không giấu nổi phấn khích.

 

Bà ngoại, cậu! Kiếp này có tôi ở đây, xem ai còn dám hại bố mẹ tôi. 

 

Các người tự cầu phúc đi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/8k4/chuong-2.html.]

03

 

Về đến nhà, bố gọi tôi vào phòng sách, mặt đầy nghi hoặc: "Hôm nay con sao thế? Lạ thường vậy?"

 

Tôi hỏi ngược lại: "Bố không thấy bà ngoại và cậu hôm nay rất lạ sao?"

 

Bố im lặng, nhíu mày, chìm vào suy nghĩ, một lúc sau bố nói: "Đúng vậy."

 

Nhà tôi và cậu không thân.

 

Từ nhỏ, chúng tôi chưa từng ngồi chung bàn ăn.

 

Vì bà ngoại không thích tôi, nên tôi và bố chỉ giữ mối quan hệ xã giao.

 

Một năm gặp không quá hai ba lần.

 

Mẹ liên lạc với bà ngoại không ít, rảnh là qua thăm.

 

Nhưng quan hệ với cậu không tốt, không bao giờ liên lạc.

 

Mà hôm nay, không phải ngày lễ tết, bà ngoại lại mời cả nhà sang ăn cơm.

 

Trên bàn ăn, còn có cậu.

 

Trong bữa, nụ cười và sự nhiệt tình của bà ngoại khiến tôi rùng mình.

 

Cậu không ngừng rót rượu cho bố, ý đồ làm bố say rất rõ ràng.

 

Bố trầm ngâm nói: "Ý con là? Hôm nay họ cố tình giăng bẫy?"

 

Tôi nói chắc nịch: "Con chắc canh ta."

 

Việc gì trái lẽ ắt có gian. Lý lẽ này sao kiếp trước tôi lại không hiểu chứ?

 

"Bố, nếu sau này cậu lại mời bố uống rượu thì sao?"

 

Bố dứt khoát: "Bố nhất định sẽ từ chối."

 

Vừa thi đại học xong, giờ đang là kỳ nghỉ hè, tôi định ngày nào cũng bám lấy mẹ.

 

Kể cả đi cùng mẹ đến nhà bà ngoại.

 

Tôi lắp camera siêu nhỏ vào dây chuyền, đeo vào cổ.

 

Sáng cuối tuần, chúng tôi đến nhà bà ngoại.

 

Bà ngoại thấy tôi rõ ràng giật mình, khóe miệng vừa nhếch lên lập tức trễ xuống.

 

Tôi không chào bà, chỉ liếc nhìn rồi ngồi lên sofa chơi điện thoại.

 

Tôi ngồi đối diện phòng ngủ của cậu. Qua khe cửa, tôi gặp ánh mắt âm hiểm của cậu.

 

Bà ngoại pha trà, rót cho mẹ một ly. Lại rót một ly, đặt trước mặt tôi.

 

Tôi liếc thấy ánh mắt bà không rời khỏi người tôi.

 

Tôi mắt dán vào điện thoại, giả vờ tự nhiên cầm ly uống nước nhưng tôi không thực sự nuốt, mà nằm lên sofa, từ góc khuất tôi từ từ nhổ nước vào khe sofa rồi nhắm mắt, giả vờ ngủ say.

 

Vài phút sau, bên tai vang lên giọng bà ngoại.

 

"Ngủ cả rồi, mau đưa chị con vào phòng đi."

 

Tiếp theo, từ phòng khách vào phòng, vang lên tiếng sột soạt.

 

"Quay cái gì, dạy mẹ dùng cái này sao?"

 

"Để con quay, sợ mẹ quay không tốt."

 

"Sao được? Chị là chị ruột con mà."

 

"Sợ gì, con còn phải xử lý video, sớm muộn gì cũng thấy."

 

"Đi đi... vẫn không được."

 

Cậu bị bà ngoại đuổi ra khỏi phòng ngủ.

 

Cậu rón rén ngồi lên sofa cạnh tôi, dùng giọng rất nhỏ tự nói: "Con nhỏ này lại sống lại."

 

Cậu quả nhiên cũng sống lại.

 

Hôm đó trên bàn ăn tôi đã thấy cậu không ổn.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận