Cậu khẽ cười lạnh.
"Sống lại cũng vô dụng. Kiếp này, tao sẽ khiến cả nhà mày còn thảm hơn kiếp trước."
Tôi cố kiềm chế cảm xúc, không để n.g.ự.c phập phồng quá nhanh.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Rất lâu sau, bên tai vang lên giọng bà ngoại.
"Quay xong rồi, con xem đi."
Một phút sau, video được cậu xác nhận.
Bà ngoại nói: "Được, xong rồi, mẹ vào mặc quần áo cho chị con."
Không biết bao lâu, trong phòng ngủ vang lên tiếng mẹ tỉnh dậy.
Một lúc sau, tôi cũng giả vờ vừa tỉnh.
"Hai đứa tối qua không ngủ được à? Sao vừa vào cửa đã ngủ, ngủ đến giờ. Hướng Hồng, chúng tôi ăn trưa xong rồi, không chuẩn bị phần các chị."
Mẹ xoa thái dương, đứng dậy loạng choạng.
Tôi bắt chước mẹ, đứng dậy lảo đảo một lúc rồi kéo mẹ ra về.
Cậu, bà ngoại! Đường đi nước bước của các người tôi đã biết. Xem cuối cùng ai mới là kẻ khó xử.
04
Tôi kéo mẹ vào nhà hàng gần đó. Rất nhanh, món ăn bày đầy bàn.
Tôi ăn ngấu nghiến một lúc, cuối cùng cũng đỡ đói.
Tôi vừa nhai vừa nói không rõ: "Mẹ, nếu bà ngoại làm chuyện tổn thương mẹ, mẹ có tha thứ không?"
Mẹ dừng đũa, mặt hơi trầm xuống.
Vài giây sau, mẹ bật ra mấy chữ: "Mẹ không biết."
"Mẹ, thực ra mẹ luôn biết bà ngoại thiên vị thế nào. Bà và cậu không ít lần nhòm ngó nhà mình, chỉ là con và bố đã nhìn thấu ác ý của họ, cố ý xa lánh, họ chưa có cơ hội thôi."
Mẹ khẽ gật đầu, khóe mắt như lấp lánh vệt nước mắt.
"Thời của mẹ, đa số gia đình đều trọng nam khinh nữ, bà thiên vị cậu cũng là bình thường, hơn nữa, cậu của con còn nhỏ tuổi hơn mẹ nhiều như vậy..."
Tôi ngắt lời bà: "Nhưng mẹ à... mẹ biết đấy, sự thiên vị của bà ngoại khác hẳn người khác, bà không có giới hạn nào cả. Chỉ cần là việc có lợi cho con trai bà, bà sẵn sàng làm mọi thứ, hoàn toàn không quan tâm liệu có làm tổn thương người khác hay không, kể cả những người có quan hệ huyết thống với bà."
Sau vài giây im lặng, mẹ nhẹ nhàng nói: "Mẹ biết, bà đúng là người như vậy. Nhưng cuối cùng bà vẫn là mẹ đẻ của mẹ, và bà chưa thực sự làm gì để hại mẹ."
Mẹ ơi, con mong mẹ có sự chuẩn bị tâm lý.
Khi sự việc thực sự hiện ra trước mắt, mẹ có thể tỉnh ngộ mà không chút do dự, chứ không phải mù quáng tha thứ và mềm lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/8k4/chuong-3.html.]
Sau đó, cả mẹ và tôi đều không nói thêm gì, chỉ im lặng dùng bữa, nhưng tôi có cảm giác nét mặt mẹ trở nên trầm trọng hơn.
Có lẽ những lời tôi nói đã thấm vào lòng mẹ.
Có những mối quan hệ gia đình giống như một cây rau bắt đầu thối rữa từ bên trong, bề ngoài trông chẳng khác gì rau tươi, nhưng thực chất đã hư hỏng biến chất, không thể ăn được.
Có lẽ từ mùi vị, chúng ta biết rau đã không thể ăn được nhưng chỉ cần chưa tận mắt thấy những đốm mốc phủ kín, thì không nỡ lòng vứt bỏ nó đi.
Không phải vì nuôi ảo tưởng rau bỗng trở nên tươi ngon, mà chỉ là không nỡ lòng mà thôi.
Mẹ ơi, chẳng bao lâu nữa mẹ sẽ thấy rõ bà ngoại là một cây rau thối.
Chỉ còn chờ mẹ quyết định có nên vứt bỏ nó khỏi cuộc đời mình hay không.
Tối hôm đó, về đến nhà, nhân lúc mẹ đi tắm, bố kéo tôi vào phòng sách.
05
Đóng cửa lại, bố lấy điện thoại ra, mở một đoạn video cho tôi xem.
Chất lượng video mờ, nhưng người phụ nữ trong khung hình có thể nhận ra ngay là mẹ.
Mẹ nằm trên giường trần truồng, bên cạnh là một người đàn ông lạ.
Bối cảnh đã được chỉnh sửa, không thể nhận ra là ở nhà bà ngoại.
Giống hệt video của bố ở kiếp trước.
Sống lại một kiếp, kỹ thuật ghép hình của cậu vẫn chẳng tiến bộ chút nào.
"Hôm nay có một người lạ trên WeChat kết bạn với bố, gửi ngay video này. Bố hỏi anh ta là ai, anh ta cũng không nói."
"Bố ơi, con thấy bố không giận gì cả? Bố không nghĩ mẹ ngoại tình sao? Bố nghĩ thế nào về chuyện này?"
Bố nhíu mày, nghiêm túc nói: "Chuyện này có gì đó kỳ lạ, có cảm giác liên quan đến cậu của con."
Ông suy nghĩ một lúc, tiếp tục: "Mấy hôm trước cậu của con trong bữa cơm ở nhà bà ngoại, cố ý ép bố uống rượu, không biết có phải muốn đợi bố say rồi quay video không?"
Không ngờ bố thông minh như vậy, phản ứng sau khi xem video hoàn toàn khác với mẹ ở kiếp trước.
Tôi mở điện thoại, bật đoạn video quay được từ camera siêu nhỏ trong dây chuyền cho bố xem.
Bố bình tĩnh xem hết, ông cười một cách bất lực, giọng nói thoáng chút may mắn: "Quả nhiên là vậy, may mà bố không tin."
Tôi trêu ông: "Bố ơi, có phải một giây trước bố mới hoàn toàn tin rằng video nhận được hôm nay là giả không?"
Dường như tôi đoán trúng suy nghĩ của ông, bố ngượng ngùng cười, trên mặt thoáng hiện một chút ửng hồng.
Mẹ đột nhiên đẩy cửa bước vào, người quấn khăn tắm, cười nói: "Hai người đang cười gì vui thế? Kể cho mẹ nghe với, để mẹ cũng vui theo."
Mẹ ơi, dĩ nhiên con sẽ kể cho mẹ nghe chuyện này rồi.