8k4

Chương 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà ngoại lại nói, cần trừ tà khí, dùng số tiền tiết kiệm của bố mẹ để sửa sang nhà cửa, lại lấy lý do lưu giữ kỷ niệm, mang hết đồ trang sức của mẹ đi.

 

Trong lòng tôi hơi khó chịu, nhưng luôn tìm lý do để an ủi bản thân.

 

Cuối cùng sự thật chứng minh, tất cả đều là cạm bẫy.

 

Cả gia đình ba người chúng tôi đều bị họ tính toán.

 

Tôi là người cuối cùng.

 

07

 

Kiếp này, tình hình không khá hơn kiếp trước.

 

Tôi có ký ức kiếp trước, nhưng cậu cũng có. Còn bà ngoại, vẫn là con người tinh ranh, thiên vị, khéo ăn nói, chỉ biết lợi ích cá nhân đó.

 

Không lâu sau, tôi nhập học, ngày khai giảng, tôi bất ngờ gặp lại bạn thời thơ ấu Mông Mông trong lớp.

 

Mông Mông là bạn chơi từ nhỏ của tôi, có vài nét giống tôi.

 

Những năm gần đây ít liên lạc, đến khi nhập học mới biết cô ấy lại trở thành bạn cùng lớp đại học nhưng chúng tôi không được xếp cùng phòng ký túc xá. 

 

Chúng tôi chào hỏi vài câu, trưa cùng nhau đi ăn.

 

Những ngày sau đó, chỉ thỉnh thoảng cùng nhau ăn cơm, không thân thiết lắm.

 

Một tháng sau, cô ấy mời tôi đi ăn. Trong bữa ăn, cô ấy cảm ơn tôi vì đã giới thiệu bạn trai.

 

Tôi ngơ ngác không hiểu.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Cô ấy nhíu mày nghi hoặc: "Cậu của cậu bảo tôi không được nói với cậu, nhưng tôi vẫn không nhịn được. Cậu của cậu nói cậu giới thiệu cho tôi một người bạn trai, nhưng sợ sau này nếu không hợp, tôi sẽ trách cậu, nên để cậu của cậu làm trung gian."

 

Cô ấy vỗ đùi: "À, cậu ấy còn nói chuyện cậu giới thiệu bạn trai cho tôi với bố mẹ tôi, đặc biệt đến nhà tôi, nghiêm túc nói chuyện với họ. Còn nói Trương Lễ với cậu rất thân, vì biết rõ gốc gác nên cậu mới giới thiệu cho tôi."

 

Tôi siết chặt nắm tay, mím chặt môi.

 

Cao Hưởng Hiên.

 

Chắc ông ta biết tôi cũng trọng sinh, không dám động đến tôi, chỉ có thể chuyển hướng sang người thân của tôi.

 

Lại đổ lỗi cho tôi.

 

Chẳng phải một mũi tên trúng hai đích sao?

 

Trương Lễ.

 

Dù người này đã nằm trong dự đoán của tôi.

 

Nhưng khi tận tai nghe tên anh ta, trong lòng vẫn dâng lên một nỗi khiếp sợ.

 

Tay tôi run lên, đôi đũa rơi xuống đất.

 

Kiếp trước, dưới sự xúi giục của bà ngoại, cậu đã giới thiệu Trương Lễ - người đã thầm thích tôi từ lâu - cho tôi.

 

Nhưng tôi không muốn yêu đương.

 

Sau khi tôi từ chối, Trương Lễ thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống của tôi.

 

Bà ngoại luôn viện cớ nhờ anh ta giúp đỡ, để anh ta vào nhà ăn cơm cùng chúng tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/8k4/chuong-5.html.]

 

Bà ngoại thường nắm tay tôi, nói với giọng đầy tâm huyết: "Nếu con sớm có người chăm sóc, bà sẽ yên tâm, người bà chọn cho con không thể sai được."

 

"Nhưng bà ơi... con thực sự không muốn yêu đương, sắp tới con phải nhập học đại học rồi. Chuyện yêu đương, để sau này đi."

 

"Không sao, không gấp, con cứ coi Trương Lễ như anh trai cũng được, từ từ bồi đắp tình cảm."

 

Trương Lễ thực sự tỏ ra rất chu đáo, nhưng tôi không có cảm tình với anh ta.

 

Tôi cảm thấy tâm lý mình cũng điều chỉnh ổn định. Ngày ngày chỉ mong đến ngày nhập học.

 

Một buổi chiều, tôi nằm nghỉ trên ghế sofa.

 

Đột nhiên, một chất lỏng nồng nặc rơi xuống từ trên cao.

 

Trong chốc lát, mặt tôi nóng rát, thịt da bị đốt cháy phát ra tiếng "xèo xèo", đau đớn xé lòng.

 

Tôi hét lên, vô thức dùng hai tay che mặt.

 

Cơ thể lập tức bật dậy khỏi ghế, run rẩy cố gắng lau chất lỏng đi.

 

Bên tai vang lên tiếng cười man rợ đáng sợ của Trương Lễ.

 

"Lần này thì cô đồng ý lấy tôi chưa? Haha, tối nay sẽ là đêm tân hôn của chúng ta."

 

Tôi vẫn che mắt, như thể làm vậy có thể giảm bớt đau đớn.

 

"Anh dám? Bà ngoại tôi sẽ không tha cho anh đâu. Bà ngoại, bà ở đâu?"

 

Anh ta lạnh lùng cười hai tiếng.

 

"Bà cô đã nhận tiền của tôi, bán cô cho tôi làm vợ rồi. Nhưng cô bé này khó chiều quá, không hủy hoại nhan sắc thì không thể mang đi được."

 

"Tôi không tin! Không thể nào!"

 

"Tôi không quan tâm cô tin hay không, giờ cứ nằm trong bao tải một lúc, tối nay sẽ chuyển cô đi."

 

Anh ta trói tay chân tôi, bịt miệng tôi, mạnh tay nhét vào bao tải rồi chuyển bao tải vào phòng ngủ, khép nhẹ cửa lại.

 

Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa và bước chân quen thuộc.

 

"Xong chưa?"

 

Tim tôi đập mạnh. Là giọng bà ngoại. Sao có thể như vậy?

 

Chẳng lẽ suốt thời gian qua, tất cả những gì bà ngoại làm cho tôi đều là giả dối?

 

Hơi thở tuyệt vọng lan tỏa trong lồng ngực.

 

Lúc này, trái tim tôi đau hơn cả khuôn mặt bị axit ăn mòn.

 

Tôi từ bỏ giãy giụa, nhắm nghiền mắt lại.

 

"Tiền đã chuyển vào tài khoản của Hưởng Hiên rồi, bảo chú kiểm tra đi."

 

"Được, tôi gọi điện cho nó ngay, cậu thật là nhanh nhẹn. Thời Vũ theo cậu cũng là phúc, học đại học để làm gì, tốn tiền, tốn thanh xuân, cuối cùng chưa chắc đã rơi vào tay ai. Cậu thích nó từ nhỏ, giờ lại có tiền, vốn định tốt đôi đẹp lứa, nhưng con bé này cứ nhất quyết không chịu, may mà cậu có chủ ý."

 

"Vẫn phải cảm ơn bà đã giúp tôi thực hiện được giấc mơ. À, chuyện hôn nhân của Hưởng Hiên sắp đến rồi nhỉ? Nhớ thông báo cho tôi khi nào đám cưới nhé, tôi sẽ chuẩn bị một phong bì thật lớn."

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận