8k4

Chương 1

Bà ngoại giúp cậu vu oan cho bố tôi.

 

Bố tự sát, mẹ buồn rầu rồi qua đời.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Bà ngoại giả vờ thương tôi, nhưng thực ra chỉ muốn chiếm đoạt tài sản nhà tôi.

 

Rồi lại gả tôi cho một tên khốn, tôi không nghe nên họ hủy hoại nhan sắc của tôi.

 

Tôi quá đau lòng, tuyệt thực mà chết.

 

Mở mắt ra lần nữa, tôi trở về ngày bố bị vu oan.

 

01

 

"Tâm Vũ, dậy đi con, hôm nay chúng ta sang nhà bà ngoại ăn cơm, chuẩn bị đi thôi."

 

Trong tiếng gọi của mẹ, tôi mở mắt.

 

Nhìn bố mẹ trước mặt, tôi không dám tin.

 

Tôi dụi mắt thật mạnh rồi cầm điện thoại lên xem giờ.

 

Đồng tử tôi co rúm. Lúc này tôi mới thực sự xác nhận, mình đã sống lại.

 

Sống lại trước vài giờ khi bà ngoại bày mưu hãm hại bố.

 

Tôi ậm ừ đáp lời mẹ, đứng dậy thay quần áo.

 

Kiếp trước, ba người chúng tôi nhận lời mời của bà ngoại sang nhà ăn cơm.

 

Trong bữa, bố bị ép uống say, ở lại nhà bà ngoại qua đêm.

 

Vì nhà bà không có phòng dư, tôi và mẹ đêm đó về nhà.

 

Nửa tháng sau, cậu gửi cho mẹ một đoạn video.

 

Trong video, bố và một người phụ nữ lạ trần truồng nằm trên giường.

 

Hình ảnh hơi mờ nhưng rõ ràng là bố.

 

Tình cảm bố mẹ rất tốt.

 

Họ là mối tình đầu của nhau, còn là bạn thanh mai trúc mã.

 

Cũng chính vì tình yêu của họ thuần khiết, tình cảm sâu đậm, nên không thể chấp nhận bất kỳ hình thức phản bội nào, thậm chí là sự nghi ngờ phản bội.

 

Cậu nói với mẹ, cậu đã nghi ngờ bố ngoại tình từ lâu.

 

Cậu cố ý đi theo dõi bố.

 

Hôm đó, họ mua chuộc nhân viên khách sạn, chụp được bằng chứng rõ ràng.

 

Mẹ chỉ nhìn một cái đã đập vỡ điện thoại.

 

Mẹ không thể chịu nổi, huống chi là nghi ngờ tính xác thực của video, lập tức nổi giận, đứng dậy đến cơ quan của bố.

 

Mẹ xông vào văn phòng, hét lên đồ khốn ngoại tình, rồi đ.ấ.m đá bố một trận. Xé nát hết tài liệu trên bàn.

 

Bố chỉ biết tránh né, cố gắng kéo mẹ về nhà.

 

Bà hét lên, gào thét, như không có ai xung quanh, hoàn toàn không cho bố cơ hội giải thích.

 

Mẹ chỉ tay ra cửa sổ, nói với bố, tôi không thể tin anh, trừ khi anh nhảy từ trên lầu xuống.

 

Bố bị mẹ làm mất mặt, tinh thần và thể xác đều kiệt quệ.

 

Trong lúc bốc đồng, cầm ghế ném vào cửa kính. "Rầm" một tiếng, kính vỡ tan.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/8k4/chuong-1.html.]

Bố nhảy xuống. Vài giây sau, một tiếng nổ lớn vang lên từ dưới lầu.

 

Tiếp theo là tiếng hét của người đi đường, liên tục không ngớt.

 

Mẹ sững sờ.

 

Đồng nghiệp trong văn phòng cũng trợn mắt, đứng im tại chỗ.

 

Trong chốc lát, không khí đông cứng.

 

Một lúc sau, mẹ mới tỉnh lại.

 

Bà chạy đến cửa sổ nhìn xuống, rồi ngất xỉu.

 

Khi tỉnh dậy, bà đã được đưa đến bệnh viện.

 

Tôi nhìn bà trên giường bệnh nói nhảm, nước mắt rơi lã chã.

 

Bác sĩ nói với tôi, mẹ bị kích động quá mức, chẩn đoán tâm thần phân liệt, cần chuyển ngay đến bệnh viện tâm thần.

 

Không lâu sau, mẹ nhảy lầu tự tử trong bệnh viện tâm thần.

 

Một gia đình hạnh phúc, chỉ vì một hiểu lầm mà vợ chồng ly tán, nhà tan cửa nát.

 

Tôi mới 18 tuổi đã trở thành đứa trẻ mồ côi.

 

Sau khi chết, tôi mới biết tất cả đều do cậu và bà ngoại sắp đặt.

 

Video đó đã qua xử lý. Hình ảnh bố trần truồng chính là đêm bố ở lại nhà bà ngoại.

 

Họ biết mẹ yêu bố sâu đậm, không thể chịu được một hạt cát trong mắt. Càng hiểu tính cách nóng nảy và tính khí ngọc nát hương tan của mẹ.

 

02

 

Trở về với hiện tại, tôi nhìn bà ngoại cười tươi rói còn cậu không ngừng rót rượu mời bố trên bàn ăn.

 

Trong lòng tôi dâng lên một luồng khí lạnh.

 

Tôi cúi đầu, cố gắng che giấu nỗi sợ hãi, nhưng tay tôi để dưới gầm bàn không ngừng run rẩy.

 

Kiếp này, tôi nhất định không để bi kịch kiếp trước tái diễn.

 

Khi bình tĩnh lại, tôi tập trung nhìn ly rượu của bố.

 

Khi cậu lại cầm chai rượu rót cho bố, tôi đưa tay che miệng ly, bực bội nói: "Bố, đừng uống nữa. Con ghét nhất mùi rượu trên người bố, hôi lắm."

 

Cậu sững sờ, mặt lập tức xịu xuống, nhìn tôi với ánh mắt khó chịu nhưng tay vẫn không dừng, vẫn muốn tiếp tục rót.

 

Bố nhẹ nhàng gạt tay tôi, đẩy ly ra xa, cười vẫy tay với cậu: "Được, không uống nữa, nghe lời con gái."

 

Cậu đặt chai rượu xuống, ngồi lại ghế, vẻ mặt không vui: "Anh rể, không cho em mặt mũi à? Anh để em uống một mình sao?"

 

Tôi cầm ly của bố lên, thách thức nhìn cậu: "Cậu, rót đầy cho cháu, cháu uống cùng."

 

Mẹ vội giật ly từ tay tôi, vỗ vào cánh tay tôi, giọng trách móc: "Đứa bé này, sao ngang ngược thế? Đừng nghịch ngợm nữa! Trẻ con sao uống rượu được?"

 

Bà ngoại dùng giọng ra lệnh: "Thời Chuẩn, con uống với Hưởng Hiên đi."

 

Bố do dự vài giây, lấy lại ly: "Được, nghe lời mẹ."

 

Cậu cầm chai rượu lại rót đầy ly bố.

 

Lần này, tôi không ngăn cản.

 

Vừa rót đầy ly, tôi đứng dậy vận động: "Ngồi mỏi quá, đứng dậy vận động. Ba vòng trái, ba vòng phải, vặn cổ, lắc mông..."

 

Tôi vung tay, duỗi chân, lắc chân.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận