Xuyên Không Được Làm Hoàng Hậu

Chương 7

Lúc trở về, ta và Bệ hạ cùng ngồi một cỗ xe ngựa.

Vừa lên xe, Tiêu Ngạn liền che kín mặt.

Ngón tay huynh ấy nắm chặt đến nỗi kêu răng rắc, song không phát ra một tiếng động, trên mặt toát mồ hôi lạnh, ta rút khăn lau khô cho huynh ấy.

Một lát sau, Tiêu Ngạn mới bình tĩnh lại, huynh ấymở mắt nhìn ta.

“Bệ hạ yên tâm.” Ta nói.

Huynh ấy mỉm cười thầm lặng.

Có điều gì đó không cần phải nói rõ ràng, ta và huynh ấy đều hiểu.

“Đừng nói với nàng ấy.” Tiêu Ngạn nói.

"Thần thiếp đã hiểu, thưa bệ hạ." Ta đáp

Về cung, Tiêu Ngạn tiễn ta về trước, huynh ấy ngồi trên kiệu, không xuống cùng, cúi đầu dặn ta nghỉ ngơi cho tốt.

“Năm hết Tết đến bận rộn, lễ tế hao tâm tổn sức, Hoàng hậu phải bảo trọng thân thể.”

Ta ngẩng đầu nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Bệ hạ, đột nhiên hỏi: “Thái Y viện đều là người bệ hạ tin tưởng sao?”

Tiêu Ngạn sửng sốt.

“Hiện giờ đại nghiệp mới vừa ổn định, bệ hạ càng phải bảo trọng long thể, Thái Y viện và những người hầu hạ bên cạnh, nếu bệ hạ không yên tâm, thần thiếp sẽ thay bệ hạ xem xét.”

Tiêu Ngạn không hỏi thêm, gật đầu: “Vậy phiền Hoàng hậu.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận