Xuyên Không Được Làm Hoàng Hậu

Chương 14

Sau Tết Nguyên Tiêu, thể trạng Tiêu Ngạn dần hồi phục.

Hè năm ấy, Bao Tự Vân hạ sinh một nữ nhi, Tiêu Ngạn mừng rỡ khôn xiết.

Huynh ấy đặt tên cho công chúa là Trường Lạc, mong nàng được an vui trường tồn.

Cung trung có công chúa, không khí cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.

Trước kia Tiêu Ngạn ít khi nở nụ cười, nay lại thường xuyên trêu chọc công chúa.

Ngày đầy tháng công chúa, ta cùng thái tử đến dự.

Bao Tự Vân rạng rỡ, hẳn là vì Tiêu Ngạn khỏe mạnh, công chúa lại kháu khỉnh, ánh mắt nàng tràn đầy hạnh phúc.

Thấy ta đến, nàng bước lên hành lễ.

Ta gật đầu, ra hiệu thái tử vấn an.

Thái tử nho nhã chắp tay: "Vân nương nương vạn phúc kim an."

Bao Tự Vân dịu dàng đáp: "Thái tử an khang." Nàng dừng lại, không kìm được mà vuốt ve mái tóc thái tử.

Ta quay mặt đi, giả vờ không thấy.

Giữa yến tiệc, ta và Tiêu Ngạn ngồi cạnh nhau.

Thật ra đã lâu lắm rồi ta không gặp huynh ấy

Huynh ấy tựa tay lên án, nghiêng người, mỉm cười nhìn thái tử và công chúa.

Đó là nụ cười của một người Phụ thân.

Ta chăm chú nhìn huynh ấy quá lâu, huynh ấy nhận ra, quay sang nhìn ta.

Hoàng hậu làm sao vậy? Tiêu Ngạn  hỏi.

Ta dời tầm mắt, nói: "Bệ hạ cần phải chăm sóc sức khỏe."

Tiêu Ngạn không đáp, lại cười cười.

Giờ huynh ấy quả thật rất hay cười.

Yến tiệc tàn, ta cáo lui trước, nhưng Tiêu Ngạn cũng đứng dậy: "Trẫm cùng Hoàng hậu đi."

Ta liếc huynh ấy, gật đầu.

Ra khỏi cung môn, chúng ta sánh vai mà đi, cung nhân theo sau vài bước.

Huynh ấy chắp tay sau lưng, thở dài: "Thật lâu rồi trẫm không được chuyện trò cùng Hoàng hậu."

Tương lai còn dài, bệ hạ muốn chuyện trò cùng thần thiếp, cứ sai người đến nói một tiếng là được.

Tiêu Ngạn cười: "Chỉ sợ Hoàng hậu không muốn."

Bạn cần đăng nhập để bình luận