Xuyên Không Được Làm Hoàng Hậu

Chương 5

Tuyết vẫn rơi.

Gian phòng bên kia không ai ra.

Huynh trưởng Vương Trị đến bên cạnh ta, cùng ta ngước nhìn tuyết rơi.

Một năm qua, huynh trưởng vất vả rồi. Ta nói.

Vương Trị đứng chắp tay, đáp: "Hoàng hậu cũng vất vả rồi."

Ta nghiêng đầu nhìn huynh ấy, Vương Trị cười nói: "Hoàng hậu cứ yên tâm."

Ta cũng cười.

Ta lại ngước mắt lên, gió tuyết mù mịt không thấy một tia sáng, nhưng ta không thấy sợ.

Sau đêm tuyết là trời quang, ngày mai chắc chắn mặt trời sẽ mọc.

Ta cứ tưởng Tiêu Ngạn sẽ ở lại cả đêm, nhưng trước bình minh huynh ấy đã mở cửa phòng.

Ta đứng ngoài cửa chờ huynh ấy ấy.

Huynh ấy khoác áo choàng, không nói gì, bước đi.

Trong phòng vẫn còn dấu vết, từ vị trí ta đứng, có thể nhìn thấy rèm giường màu hồng nhạt, lớp lớp chồng lên nhau, che khuất người bên trong.

Ta hỏi: "Bệ hạ không đưa nàng ấy về cung sao?"

Tiêu Ngạn lắc đầu.

Ta hiểu sự kiêng dè của huynh ấy, triều chính chưa ổn định, huynh ấy chưa thể.

Vậy thần thiếp tiếp tục thay thế.

Tiêu Ngạn hỏi ta: "Người trong trang viên có tin tưởng được không? Nơi này an toàn chứ? "

Ta nói: "Bệ hạ yên tâm, đây vốn là trang viên của Vương gia."

Người ta nói gần mực thì đen, phụ thân ta và các bá bá, thúc thúc , mỗi người đều tự cho mình là nhất, tuyệt đối sẽ không nghĩ tới có người dám làm chuyện xấu với họ.

Tiêu Ngạn ngạc nhiên: "Tại sao người trong trang viên lại nghe lời nàng?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận