Xuyên Không Được Làm Hoàng Hậu
Chương 2
Đêm tân hôn, Tiêu Ngạn không mở khăn voan cho ta.
Huynh ấy bước vào nội điện, nói mọi người lui ra, rồi ngồi một mình trước bàn.
Cũng không có ý định uống rượu giao bôi với ta.
Chính ta đã tự mình nâng khăn voan lên.
Ánh nến đỏ le lói, ta lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt của huynh ấy.
Huynh ấy quả thực anh tuấn, cao lớn, khí chất phi phàm đúng như ta tưởng tượng, khác hẳn những người thường khác.
Nghe nói huynh ấy cũng xuất thân danh môn, chỉ là gia tộc sau này sa sút.
Nhận ra có tiếng động, huynh ấy quay lại nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm, không gợn sóng.
Ta rất hài lòng.
Con gái nhà Vương thị nổi tiếng khắp thiên hạ về nhan sắc tuyệt trần, ta là một trong những người xuất sắc nhất.
Nhưng dường như không có sức hấp dẫn gì với Tiêu Ngạn, dù sao Bao Tự Vân vốn là mỹ nhân.
Hoàng hậu nghỉ ngơi trước đi. Tiêu Ngạn đứng dậy, "Trẫm còn có việc phải xử lý."
Ta đứng dậy hành lễ: "Bệ hạ cứ đi thong thả."
Ta không níu huynh ấy lại, cũng không trách móc gì, huynh ấy dừng bước, liếc nhìn ta một cái, vẻ như đang suy tư, rồi rời đi.
Ta ngủ ngon giấc.
Ngày hôm sau, ta cùng huynh ấy đến Thái Miếu, nhận sự chứng kiến của trời đất và tổ tiên. Thái Miếu được xây trên đài cao, đứng ở đó, ta chỉ thấy phía dưới là vô số bóng người.
Đứng trên cao nhìn xuống, thấy người như sâu kiến, đây chính là vị trí dưới một người, trên vạn người.
Đây là vinh quang mà phụ thân ta luôn mong muốn, là thời khắc vẻ vang của Vương gia.