Xuyên Không Được Làm Hoàng Hậu

Chương 11

Cuối cùng, Tiêu Ngạn thiết lập chức nữ quan, đồng thời điều chỉnh những điều luật liên quan đến việc ly hôn và tái giá.

Tuy không hoàn toàn theo ý ta, nhưng ta đã hài lòng.

Ta hiểu việc này khó khăn cho huynh ấy biết nhường nào. Huynh ấy không chỉ phải đối đầu với các thế gia, tân quý, mà còn cả những môn sinh do huynh bồi dưỡng, ai nấy đều khuyên huynh từ bỏ.

“Kế sách này, vô ích quốc thể, lại làm lung lay lòng dân.” Sớ tấu viết như vậy.

Tiêu Ngạn gác lại, không xử lý.

Phụ thân ta nghe tin, vào cung hỏi ta có biết nguyên do bệ hạ lại có ý định này không.

Ta đáp: “Ý định ấy, lại liên quan gì đến phụ thân?”

Cha ta nghẹn lời.

Phụ thân chăm chăm nhìn ta, dường như lần đầu tiên mới gặp ta.

“A Phù.” Phụ thân nói, “Ngươi chớ quên thân phận của mình, chớ được tùy hứng.”

Ta nghe xong bật cười thành tiếng.

Ngày trước, hắn thường nói những lời này với mẫu thân ta, nay lại nói với ta.

Ta cười đáp: “Phụ thân yên tâm, con luôn nhớ rõ thân phận của mình, trái lại, phụ thân dường như đã quên con là ai.”

Cha ta sửng sốt.

“Người đâu!” Ta phân phó, “Tiễn Vương Phó Thư ra khỏi cung, về sau không được triệu kiến, thì không được phép vào cung!”

“A Phù ngươi!” Phụ thân ta giận dữ, “Ngươi hỗn láo!”

Ta cười lạnh một tiếng, không nói thêm gì, quay người rời đi.

Phượng bào của hoàng hậu vốn lộng lẫy, vậy mà phụ thân ta vẫn không nhận ra ta đang mặc gì.

Phụ thân ta thất thểu ra khỏi cung, về nhà nổi trận lôi đình. Huynh trưởng ta trở về kể lại, các trưởng bối trong nhà đều khuyên ông ta phải cung kính với hoàng hậu.

“Tộc trưởng cũng nói Vương gia không nên bất kính với Hoàng hậu nương nương.”

Ta mân mê cành hoa trong sân, cười nói: “Khứu giác của tộc trưởng quả nhiên nhạy bén.”

Phụ thân ta không nhìn ra, nhưng tộc trưởng hẳn đã hiểu rõ. Nay Vương gia không còn như xưa.

Lịch sử mênh m.ô.n.g như biển cả, biết bao công hầu thế gia cuối cùng cũng tan thành mây khói, hà tất không thể thêm một Vương gia nữa?

Thịnh cực tất suy, vật cực tất phản, đó là lẽ thường tình trong thiên hạ.

Hai tháng sau khi thiết lập chức nữ quan, Tiêu Ngạn phong Vân Nương làm Vân phi, ở Tương Dương cung.

Tương Dương cung, chính là cung điện mà Bao Tư từng ở.

Nghe tin này, ta muốn cười, rồi lại thở dài.

Tương Dương có mộng, mộng ở thần nữ.

Tiêu Ngạn có sự cố chấp riêng của huynh ấy.

12

Lại một năm nữa trôi qua, Thái tử đã khôn lớn, có đại thần tâu rằng Thái tử nên dời đến Đông cung.

Ta gạt phắt đi.

Tiêu Ngạn hỏi nguyên do, ta đáp: “Thái tử còn nhỏ, tự mình ở riêng, e rằng bất trắc.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận